Chương 1060: Án Đoạt Mèo (1)
Chương 1060: Án Đoạt Mèo (1)Chương 1060: Án Đoạt Mèo (1)
Duyên Tú Đế yên lặng, không khỏi lắc đầu, nói:
- Tại trước mặt Vân Sơ Tụ muội muội, nói ra những lời này là muốn mất đầu.
Nàng mặc dù không biết thân phận chân thật của Vân Sơ Tụ, nhưng lại có thể đoán được Vân Sơ Tụ tất nhiên là một trong người cầm quyền Thiên Đình, bởi vì hôm đó Linh Năng Đối Thiên Kiều kết nối Duyên Khang cùng Thiên Đình, đi ra từ trong Đối Thiên Kiều chính là Vân Sơ Tụ.
Có thể làm chủ tại Thiên Đình thành lập Linh Năng Đối Thiên Kiều, tất nhiên là nhân vật quyền thế ngút trời. Đây cũng là nguyên nhân khi Vân Sơ Tụ đề nghị kết bái làm tỷ muội, nàng lập tức đáp ứng.
Nàng là người thông minh, biết Vân Sơ Tụ địa vị tại Thiên Đình phi phàm, vô luận mục đích Vân Sơ Tụ là cái gì, nàng đều nhất định phải đáp ứng.
Đây là chỗ Duyên Khang sinh cơ.
Trên thực tế, Duyên Khang có thể dắt lên quan hệ cùng Tạo Phụ cung cũng có nguyên nhân tâng quan hệ này của Vân Sơ Tụ.
- Vân Sơ Tụ là Đế Hậu nương nương muội muội, Nguyên Mẫu phu nhân.
Tân Mục nhìn xem bọn người Liên Hoa Hồn cùng Vân Sơ Tụ đang đi tới, thần thức ba động, truyền âm nói:
- Liên Hoa Hồn thì là Đế Hậu nương nương.
Duyên Tú Đế sợ hãi, lại bất động thanh sắc, nói:
- Quốc sư, phải chăng có thể mượn quan hệ với Đế Hậu cùng Nguyên Mẫu mà duy trì Duyên Khang bình an?
- Có thể, nhưng phải chú ý hỏa hầu, hai nữ tử này không chết không thôi, như gần như xa, không thể quá gần, cũng không thể quá xa.
Tân Mục nói đến đây, cười ha ha, hướng Vân Sơ Tụ cùng Liên Hoa Hồn nghênh đón, nhưng trong lòng âm thầm kêu khổ:
- Ta đem Vân Sơ Tụ đưa cho Địa Mẫu Nguyên Quân, không biết nàng có thể làm ầm chuyện này hay không?
Vân Sơ Tụ không chút nào không đề cập tới việc này, lôi kéo hắn phi tốc nói một lần sự tình năm nữ hài kết bái, cười nói:
- Ta nếu là chết rồi, bốn vị tỷ tỷ chỉ cần bảo người ta chôn cùng theo, ngươi nói đúng hay không, Tần lang?
Khóe mắt Tần Mục run lên, Vân Sơ Tụ đây là đang uy hiếp hắn, nếu như mình lại xuống tay với nàng, nàng sẽ xử lý bọn người Linh Dục Tú, Công Tôn Yến. Đối với nàng mà nói, nàng bất quá là chỉ tổn thất một tôn tạo hóa mà thành thân thể thôi, không đau không ngứa, nhưng đối với Tân Mục mà nói, tổn thất không phải chuyện đùa.
Linh Dục Tú là người thừa kế biến pháp Duyên Phong Đế, cũng là trụ cột vững vàng của Duyên Khang hiện tại, nàng không giống Duyên Phong Đế, nàng càng có thể cầm được thì cũng buông được.
Nàng là nữ tử, không bị Thiên Đình đề phòng xem trọng, có thể hạ thấp tư thái, đi Thiên Đình cùng Tạo Phụ cung nói chuyện làm ăn, lại mạnh vì gạo, bạo vì tiền, điều giải quyết quan hệ giữa Duyên Khang cùng Thiên Đình, không đến mức để Duyên Khang trở thành cái đỉnh trong mắt Thiên Đình.
Duyên Phong Đế là một đời hùng chủ, nhưng mà đối mặt loại tình huống này của Linh Dục Tú, hắn không cách nào làm càng tốt hơn, ngược lại sẽ chỉ càng hỏng bét.
Thấp nhất, Duyên Phong Đế không cách nào cùng Đế Hậu, Nguyên Mẫu phu nhân kết bái làm tỷ muội.
Mà Công Tôn Yến thì là Tiểu Địa Mẫu Nguyên Quân thủ hộ Duyên Khang, tiềm lực cực lớn, cũng tuyệt đối không thể mất.
- Hay là sớm rời đi Duyên Khang, ta lưu tại nơi này thời gian càng lâu, Duyên Khang nguy hiểm ngược lại càng lớn.
Tần Mục tĩnh hạ tâm thần, cùng mấy nữ hài chuyện phiếm vài câu, chỉ thấy sắc trời dần đân muộn, Tần Mục ngáp một cái, lấy lý do mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi.
Đến nửa đêm, Duyên Tú Đế tới chơi, quân thần hai người kê đầu gối nói chuyện lâu một đêm, đến gà gáy, Duyên Tú Đế đứng dậy rời đi, bên ngoài ánh sao lấp lánh, Duyên Tú Đế hất lên tỉnh quang trở lại trong cung. Tân Mục tĩnh tọa một lát, cười nói:
- Đạo hữu, bên ngoài hàn khí ẩm ướt nặng, sao không vào nhà cho ấm áp? Cửa phòng của ta không có đóng.
Cửa phòng phát ra một tiếng kẽo kẹt nhẹ vang lên, một con mèo trắng thuận khe cửa chen lấn tiến vào, ngồi ngay ngắn trước người Tân Mục, miệng nói tiếng người, lại là một thanh âm của nam tử.
- Mục Thiên Tôn, ngươi trộm lấy bảo vật Thiên Đế, giấu giếm được mười vị Thiên Tôn, không thể gạt được ta. Đem nửa khối vỏ trứng kia giao ra, ta lấy vỏ trứng liền đi, sẽ không đả thương ngươi.
Tân Mục hiếu kỳ nói:
- Ngươi tới nơi này, Nghiên Thiên Phi biết không?
Mèo trắng nói:
- Tự nhiên biết, ta chính là đến thay Nghiên Thiên Tôn lấy đi vật này. Ngươi ta hiện tại cách xa nhau bất quá ba thước, dưới khoảng cách này, ta giết ngươi dễ như trở bàn tay. Ta có thể vung trảo cắt cổ họng của ngươi ra, chém giết Nguyên Thân của ngươi, không kinh động bất luận kẻ nào, sau đó thong dong lấy được món bảo vật kia. Ngươi cũng có thể đem Thiên Đế vỏ trứng giao cho ta, không thương tổn hòa khí, ta lấy món bảo vật kia liền quay người đi.
Tân Mục mỉm cười nói:
- Ta chỉ nghe Nghiên Thiên Phi bảo ngươi Tiểu Thất, còn không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?
Mèo trắng lung lay cái đuôi một chút, mặt mèo nghiêm túc vạn phần, nói:
- Mục Thiên Tôn hẳn là muốn kéo dài thời gian? Ta đã quan sát qua, toàn bộ Duyên Khang kinh thành, không người là đối thủ của ta, chỉ có kẻ gọi là Yên nhi kia, còn miễn cưỡng có thể đánh với ta một trận, nhưng cũng không phải địch thủ của ta. Cho dù Thiên Tôn gọi bạn bè, ta cũng có thể toàn bộ đánh giết. Bất quá trước đó, Thiên Tôn đã chết.
Tân Mục thản nhiên nói:
- Ngươi biết trong viện này có hai vị nữ tử là Thiên Tôn sao?
Lông trên đuôi mèo trắng nổ tung, thân thể hạ thấp, phát ra ô ô âm thanh uy hiếp.
Bất quá hắn cũng không phải uy hiếp Tân Mục, mà nghe đến việc có hai vị nữ tử là Thiên Tôn, không khỏi rùng mình.
Tân Mục mỉm cười, nói:
- Ngươi chạy tới dưới mí mắt hai đại Thiên Tôn, thật đúng là trung thành tuyệt đối đối với Nghiên Thiên Phi. Nguyên giới cũng không chỉ hai vị Thiên Tôn, còn có Hiểu Thiên Tôn nhìn chằm chằm, ngươi lấy đi vỏ trứng của Thiên Đế, ra khỏi Duyên Khang kinh thành, ngươi liền lập tức phải chết. Không biết ngươi tin hay không?
Con ngươi mèo trắng dựng thẳng, thanh âm khàn khàn nói:
~- Ngươi gạt tal
Tân Mục thản nhiên nói:
- Vân Sơ Tụ là Nguyên Mẫu phu nhân, Liên Hoa Hồn là Đế Hậu nương nương, ta cần gì phải lừa ngươi? Vỏ trứng Thiên Đế ngay tại trong mắt dọc mi tâm của ta, ngươi nếu không tin, ta móc con mắt này ra cho ngươi, ngươi xem một chút ngươi có hay không có thể còn sống đi ra khỏi Duyên Khang.