Chương 1362: Thúc thúc muốn đánh cha ngươi
Chương 1362: Thúc thúc muốn đánh cha ngươiChương 1362: Thúc thúc muốn đánh cha ngươi
Hư Sinh Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:
- Căn cơ của Tiểu Ngọc Kinh không bằng Đại Lôi Âm Tự và Đạo Môn, nhưng những năm gần đây Vương Tiên Nhân rất biết luôn cúi dựa dẫm, chạy đến các nơi của Diên Khang xin học, hắn lĩnh ngộ được một bộ công pháp đáng sợ, rất lợi hại.
Tân Mục cảm khái nói:
- Khó lắm ta mới quay trở về được một chuyến, nhưng các ngươi đều già rồi, trở thành lão già rồi.
Hư Sinh Hoa đứng dậy, liếc mắt nhìn hắn:
- Có phải là lâu rồi ta không đánh các ngươi, cho nên các ngươi mới tự cao tự đại không hả? Tân Mục gật đầu cười tủm tỉm, lấy phi đao lấy được ở Tổ Đình đưa cho tiểu nha đầu Hư Mộng Tình, dịu dàng nói:
- Thúc Thúc muốn đánh cha ngươi, ngươi qua bên kia chơi một lát rồi quay lại nhé.
Hư Mộng Tình cầm phi đao cười hì hì chạy ra xa, quay đầu lại nói:
- Cha ta sẽ đánh chết ngươi!
Hư Sinh Hoa vung tay lên nói:
- Thật ra ta không phải kẻ bất khả chiến bại trong cùng trình độ ở Nguyên Giới, ta từng giao thủ với Tinh Ngạn, hắn tiến bộ rất nhanh, cũng sắp đuổi kịp ta rồi.
Tân Mục cười nói:
- Tỉnh Ngạn chiếm giữ một món Thần Khí Ngự Thiên Tôn, trong đó ẩn chứa phù văn đại đạo Cổ Thần, chắc chắn tốc độ hắn tu luyện cực kỳ đáng sợ.
Hư Sinh Hoa khẽ vào tư thế, thản nhiên nói:
- Nhưng mà con đường hẳn chọn lại nhầm rồi, cho nên vẫn thua dưới tay ta. Ta còn gặp được Ngự Thiên Tôn chân chính nữa.
Tân Mục nhướng mày, hơi chột dạ hỏi:
- Ngươi đánh bại hắn rồi?
Hư Sinh Hoa nói:
- Hắn hòa cùng một chỗ với đám thế hệ trẻ Giang Vân Gian, là sư phụ của Giang Vân Gian. Nhưng cảnh giới của hắn rất kỳ lạ, cảnh giới của Giang Vân Gian được hắn dạy kia cũng rất kỳ lại.
Hắn nhíu chặt mày.
Đây là lần đầu tiên Tân Mục nhìn thấy Hư Sinh Hoa ở trong tình trạng nhíu chặt mày như thế.
Cái tên này xưa nay mặt lạnh như tiền không có cảm xúc gì cả, bất kể là giật mình hay là mừng rỡ như điên cũng đều chỉ có một vẻ mặt.
Thậm chí đến cả Tân Mục, số lần nhìn thấy hắn cười cũng chỉ có hai ba lần, còn cau mày thì đúng là chưa thấy bao giờ.
Nhưng mà Ngự Thiên Tôn Lam Ngự Điền lại khiến hắn cau mày.
- Ta đã chẳng hiểu cảnh giới của hắn là gì nữa rồi.
Hư Sinh Hoa tức giận nói:
- Ta đã đi tìm hắn, mới đầu cảnh giới của hắn là cảnh giới Linh Thai, nhưng sau đó lại là cảnh giới Tinh Hà.
Tần Mục gật đầu, hắn đã biết lúc Ngự Thiên Tôn mở Linh Thai Tinh Hà, có điều sau đó Diên Khang Kiếp bùng nổ, Tân Mục đưa hẳn tới U Đô, cho nên không hiểu rõ cảnh giới của hắn nữa rồi.
- Cái thứ ba là Thiên Hà cảnh, cái thứ tư là Tứ Cực Thiên cảnh.
Sắc mặt của Hư Sinh Hoa càng thêm cổ quái:
- Cảnh giới thứ năm là Nguyên Đô cảnh, cảnh giới thứ sáu là U Đô, cảnh giới thứ bảy là Quy Khư cảnh. Đằng sau bảy cái cảnh giới này của hắn không hề có thứ gọi là Thần cảnh, nhưng hắn lại mạnh hơn Thần Minh không biết bao nhiêu lần.
Tân Mục giật mình, tán thưởng:
- Bảy cảnh giới này tuy khác nhưng lại diệu kỳ hệt như cảnh giới của vậy! Có điều hắn đi từ ngoài vào trong, còn ta lại đi từ trong ra ngoài.
Hư Sinh Hoa liếc mắt nhìn hắn:
- Ta với ngươi đã nhẫn mặt nhau rồi, không cần phải tự dát vàng lên mặt mình.
Cơ thể Tần Mục khế run lên, giải phóng Linh Thai Thân Tàng của mình, ngay lập tức kim quang trong Thượng Thương Thần Tông bùng nổ, một vùng Thần Tàng bao phủ lên trăm ngàn dặm, trung tâm là Tổ Đình, Thần Thụ, dưới gốc là Linh Thai của Tân Mục, thân cao trăm trượng.
Phía trên là Thiên Đình, trên có Huyền Đô, dưới có Thiên Âm, U Đô, Nguyên Đô, đáy có Quy Khư, Thiên Hà Tương Bàn, liên thông tới các giới.
Chư Thần các giới tọa trấn, đạo âm ầm ầm.
Hư Sinh Hoa kinh ngạc, đi tới đi lui trong Thần Tàng của hắn, thăm dò xung quanh, vẻ kinh ngạc trong mắt càng ngày càng đậm.
- Cảnh giới của hai ngươi, quả thật là ngược nhaul
Sắc mặt Hư Sinh Hoa không thay đổi, chỉ có ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc:
- Lam Ngự Điền xác lập Linh Thai trước rồi mới xác lập Tinh Hà Huyền Đô, cuối cùng mới xác lập Thiên Hà, thông qua Thiên Hà xác lập Tứ Cự Thiên, thông qua Tứ Cự Thiên xác lập Nguyên Đô, U Đô với Quy Khư. Không lâu trước đây, lúc ta gặp hẳn, hắn đang đột phá cảnh giới thứ tám.
Ánh mắt Tần Mục lóe sáng, nói:
- Cảnh giới thứ tám của hắn chính là Tổ Đình.
Hư Hoa Sinh nói:
- Hắn nói đó là một đại cảnh giới, nếu như cảnh giới đó được mở ra, chắc chắn sẽ lợi hại hơn cả Thiên Cung Thiên Đình. Hắn còn đang suy diễn, chưa thể xác định. Có điều nói đi cũng phải nói lại, Tân giáo chủ, ngươi xác định Tổ Đình trước, rồi mới xác định những cái khác như U Đô, Huyền Đô, Nguyên Đô, thoạt nhìn có vẻ như tuân theo quy củ thiên địa, nhưng tu luyện lại vô cùng khó khăn.
Tân Mục suy nghĩ một chút, quả thật là đạo lý này, Lâm Hiên cũng nói như vậy.
Lam Ngự Điền xác lập các cảnh giới khác trước, từ ngoài vào trong, mức độ khó khăn cũng đã giảm mạnh.
Hư Sinh Hoa nói:
- Nếu như muốn lưu truyền hai loại hệ thống tu luyện này lại, công pháp của ngươi chắc chắn sẽ là cái tuyệt chủng đầu tiên, mà truyền thừa của Lam Ngự Điền lại có thể lưu truyền muôn đời!
Tân Mục há to miệng, cuối cùng cũng chỉ thốt ra một chữ:
- Đúng.
Hư Sinh Hoa không chớp mắt nhìn hắn, không nhanh không chậm nói:
- Trong lòng không thoải mái? Có một loại trí lực bị nghiền ép, bản thân có cảm giác mình làm gì cũng vô dụng, ngươi tự cảm thấy mình là thư, còn hắn là hùng?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Ta không giống với các ngươi, các ngươi bị ta đánh cho quen rồi, còn ta chỉ ngẫu nhiên bị hắn thăng một trận thôi. - Ngươi sẽ quen thôi.