Chương 1361: Hiểu Vị Tô, ngươi lui xuống (2)
Chương 1361: Hiểu Vị Tô, ngươi lui xuống (2)Chương 1361: Hiểu Vị Tô, ngươi lui xuống (2)
Tân Mục xách đèn lồng tiếp tục đi lên, thản nhiên nói:
- Có điều, ngươi đã biết bí mật này, nếu như ngươi không chống lại Thiên Đình, vậy thì ta sẽ nói cho Hiểu Thiên Tôn, Nghiên Thiên Phi, ngươi vẫn sẽ chết không có chỗ chôn thân.
Hắn quay đầu, nháy mắt nói:
- Ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật này!
Sắc mặt của Diêm Thiếu Thanh xám ngắt.
Tân Mục cười ha ha, xách đèn lồng rời đi.
Diêm Thiếu Thanh vội vàng cao giọng nói:
- Mục Thiên Tôn, Hiểu Thiên Tôn muốn gặp ngươi, ngươi không đi sao?
- Không điI
Tiếng nói của Tân Mục từ xa xa vọng lại:
- Ta chính là một trong ngũ đại nguyên lão Mục Thiên Tôn của Thiên Minh, Hiểu Thiên Tôn là sư điệt của ta, ít nhất hắn cũng phải gọi ta một tiếng đạo huynh, bảo †a đến gặp hắn ư? Hắn đến gặp ta còn tạm được!
Diêm Thiếu Thanh run sợ.
Tân Mục xách đèn lồng tiến lên, muôn sông vạn núi ở dưới chân vụt cái loáng qua, hắn thản nhiên cất bước, nhưng mà có đèn lồng của Nguyệt Thiên Tôn, cho dù bước chân của hắn rất chậm nhưng tốc độ cũng là nhanh đến mức dọa người.
Đột nhiên một tia sáng đuổi theo ở phía sau, đuổi theo hắn nửa ngày, bây giờ mới đuổi được đến nơi vượt lên trước chắn trước mặt hắn.
Tia sáng biến mất, sắc mặt Hiểu Thiên Tôn âm trâm nhìn Mục Thiên Tôn không nói lời nào.
Tân Mục mỉm cười, thu đèn lồng lại, chậm rãi nói:
- Hiểu Vị Tô, ta không phải thần tử của ngươi, ngươi muốn cầu xin ta thì phải đến mà gặp ta, thế mà lại bảo ta đi gặp ngươi, mặt mũi của ngươi cũng lớn nhỉ.
Hiểu Thiên Tôn lạnh lùng nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi đừng quên, nếu muốn lấy tính mạng của ngươi thì chỉ cần một cái búng tay của ta mà thôi. Ngươi dám láo xược càn rỡ như vậy trước mặt ta à?
Tân Mục cười ha ha, sắc mặt đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo:
- Ngươi giết ta chỉ cân một cái búng tay à, ta giết ngươi thì chỉ cần động khẩu mà thôi. Bệ hạ, chuyện ngươi chuyển thế, không mấy ai biết.
Trong mắt Hiểu Thiên Tôn ngập tràn ý định giết người mãnh liệt.
- Ngươi đến tìm thân xác của Đế Hậu nương nương với Tuyệt Vô Trần, thật là nực cười, đường đường là Thiên Đế, vậy mà lại thấy lợi mất khôn đến mức độ này!
Tân Mục thản nhiên nói:
- Ta cho ngươi thân xác của Đế Hậu, cho ngươi thân xác của Tuyệt Vô Trần, ngươi tính dùng nó đi uy hiếp Nghiên Thiên Phi ư? Nghiên Thiên Phi đã không cần thân xác này từ lâu rồi. Còn Tuyệt Vô Trần, ngươi cũng chỉ có thể giữ nàng như một món đồ chơi mà thôi. Vì hai thứ bỏ đi này mà ngươi muốn đắc tội với ta?
Hiểu Thiên Tôn cười lạnh nói:
- Vì sao lại không nói rằng vì hai cái món đồ này mà ngươi đắc tội ta? Tân Mục cười khẽ:
- Đế Hậu có thể vứt bỏ thân xác của nàng, nhưng ngươi thì không thể. Ta có thể phá giải quỷ thuyền, có thể phá giải thân thông của Lăng Thiên Tôn. Đắc tội ta, ngươi cũng đừng mong có thể nhặt xác quay về!
Khóe mặt Hiểu Thiên Tôn giật giật.
Tân Mục phất tay áo nói:
- Ngươi lui xuống đi.
Hiểu Thiên Tôn nghiến răng cất bước rời đi, lúc đi đến phía sau hắn thì đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi đã không còn ở trong khả năng ta có thể khống chế nữa rồi. Ngươi trưởng thành rất nhanh!
Tân Mục thản nhiên nói:
- Nhờ ngươi ban tặng cả. Lúc Diên Khang Kiếp xảy ra, ta đã học được rất nhiều thứ từ trên người ngươi. Hiểu Thiên Tôn mỉm cười, lơ lửng bay đi, âm thanh thản nhiên vọng tới:
- Nhưng mà ngươi lại không hiểu thứ gọi là đại thế. Chỉ cần vẫn còn Diên Khang, tóm lại ngươi lại không thể thoát khỏi sự khống chế của ta.
- Đại thế ư?
Tần Mục thấy nực cười, lắc đầu, tiếp tục bước đi:
- Thái Sơ, trăm vạn năm trước ngươi có thể nói với Ngự Thiên Tôn như vậy, có thể nói với Vân Thiên Tôn như thế, mười mấy năm trước ngươi cũng có thể nói với †a như vậy. Nhưng mà bây giờ ngươi không nói như vậy được nữa rồi.
Hắn nhìn về phía trước, núi non sông nước Nguyên Giới tráng lệ.
Đông đảo chúng sinh, vì lợi mà tới, vì lợi mà đi khắp các chư thiên.
- Bây giờ ta đang mượn thế để nuôi dưỡng đại thế. Bây giờ xem như ngươi có được đại thế, nhưng tương lai sau này thì khó nói lắm.
- Thế lớn của ngươi có thể suy yếu, thế yếu của ta lại có thể lớn lên!
- Trận đối chiến này mới chỉ bắt đầu thôi!
Tây Thổ, Thượng Thương Thần Tông.
Tần Mục đến đây để gặp lại Hư Sinh Hoa, lúc hai người gặp nhau, Hư Sinh Hoa đang trêu đùa với một bé gái tầm ba bốn tuổi, Tân Mục nhìn đi nhìn lại, vẻ mặt cổ quái:
- Cái tên Hư Sinh Hoa lạnh như băng này, thế mà lại có con rồi!
Chắc chắn bé gái kia là con của Hư Sinh Hoa và Kinh Yến, thừa hưởng được đôi môi mỏng với cái mũi cao thẳng của Hư Sinh Hoa, dung mạo thanh tú của Kinh Yến.
Tân Mục bước lên phía trước cười nói: - Hư huynh thật an nhàn, ở đây chăm con cùng thê thất cơ đấy. Bé con tên là gì thế?
Hư Sinh Hoa bế bé con lên, đặt ở trên đầu vai của mình, bé gái cất giọng trong trẻo giòn tan nói:
- Ta tên là Hư Mộng Tình, thúc thúc, ngươi chính là cái ngươi được gọi là Đại Ma Vương Tần Mục sao?
Tân Mục vô cùng kinh ngạc, cười nói:
- Lá gan của tiểu nha đầu không nhỏ đâu, nói ra tiếng lòng của cha ngươi rồi đó!
Hư Sinh Hoa cười lớn.
Tần Mục nhắc nhở:
- Cẩn thận bé tè lên cổ ngươi.
Hư Sinh Hoa đặt tiểu nha đầu xuống dưới:
- Không được gọi là Đại Ma Vương, phải gọi Mục Thiên Tôn. Mục thúc thúc của ngươi lợi hại lắm, không yếu đuối như ta đâu.
Tân Mục hậm hực nói:
- Ta vừa mới đánh một trận với Lâm Hiên Đạo Chủ.
Hư Sinh Hoa sửa sang lại cổ áo cho tiểu nha đầu, cũng không ngẩng đầu lên, nói:
- Ta cũng đã từng đánh, hơn nữa còn đánh rất nhiều lần. Ta còn đi đánh người huynh đệ Ma Viên của ngươi, bây giờ hắn đã là Như Lai, ngày ngày lấy mộng nhập đạo, vân du chư thiên vạn giới, thực lực cũng rất lợi hại.
Tân Mục nói:
- Hắn là huynh đệ của ta, ta đi đánh hắn thì không hay ho cho lắm.
- Ta còn đánh cả Vương Tiên Nhân.