Chương 1380: Hương trên trán (2)
Chương 1380: Hương trên trán (2)Chương 1380: Hương trên trán (2)
Một thanh âm khác vang lên, rất tao nhã, giống như là một vị lão tiên sinh đọc nhiều văn thơ, không nhanh không chậm nói:
- Trạc Trà, ngươi đừng lúc nào cũng lớn tiếng như vậy. Thiên Vương Chiến Tranh lựa chọn nơi này là vì lo lắng đè bẹp các đồng liêu ở vùng đất Thái Hư, dù sao hiện tại nơi này cũng là chiến trường.
Lại có thanh âm của một nữ tử vang lên:
- Đi vào U Đô Thái Hư không được sao? Nơi đó hoang vắng.
- Chứng nghiện rượu của ta lại tái phát rồi, có rượu không? Ta muốn chém người quá đi!
- Ai biết nơi này là nơi nào không?
- Ái chà, có gì đó rất quái lạ, một sức mạnh không biết từ đâu xâm nhập vào thân thể của ta, biến ta thành tờ giấy! Các ngươi cũng bị biến thành tờ giấy!
- Nơi này cũng có sức mạnh tuyệt diệu hệt như của Tử Giả Sinh Giới ở Phong Đô của chúng ta.
-Ọ
-Mọi người đừng ầm ï nữa, nghe ta nói! Nơi này là lĩnh vực thân thức vô thượng, ta đã từng đến, bên kia chính là nơi táng thân của Thái Đất...
Trên chiếc tàu lớn kia đều là quái nhân, trong lòng của trăm vị cung nữ đều vô cùng kinh ngạc, lặng lẽ nhắm mắt lại, hoà mình vào mặt đất.
Tân Mục đứng trên thuyền Bỉ Ngạn, giải thích lai lịch của lĩnh vực thần thức vô thượng cho mọi người, nói:
- Minh Vương Chiến Đấu lựa chọn nơi này là chủ ý của ta. U Đô Thái Hư cũng là chiến trường, nếu là ta, ta nhất định sẽ tập trung binh lực đánh chiếm U Đô, lấy được U Đô thì cướp đoạt Thái Hư không khó. Vì để tránh đè bẹp đồng liêu nên không thể đáp xuống U Đô, bởi vậy chỉ có nơi này mới là chỗ hạ cánh an toàn, không cần phải lo lắng sẽ đè bẹp người ở đây...
Thiên Sư Võ Đấu Trạc Trà chỉ vào thi thể của Hư Không Thú, cười lạnh nói:
- Không có ai? Vậy tên này là thế nào? Đột nhiên xuất hiện lại bị chúng ta nghiền chết.
Tần Mục nhìn thi thể của Hư Không Thú ở dưới thuyền, hơi xấu hổ, cười nói:
- Đây là Hư Không Thú, là tọa ky của Thái Đế, nó ở chỗ này để trông coi thi thể của Thái Đế. Mọi người không cần lo lắng, nơi này không có những người khác...
Đột nhiên, Diêm Vương hất áo choàng về phía sau, hít hà, nói: - Nơi này có mùi của người sống. Có khoảng một trăm... một trăm linh tám người!
Vẻ mặt của Tần Mục đen lại.
Diêm Vương tiếp tục nói:
- Không phải khí tức của những người trên thuyền. Nơi này thật sự có những người khác.
Đế Dịch Nguyệt mở thần nhãn ra, liếc nhìn bốn phía, nhưng không hề phát hiện gì, lắc đầu nói:
- Ta không nhìn thấy nơi này có ai khác.
Minh Đô Thiên Vương Điền Thục lấy ra Đế Khuyết Thần Đao, mặt đao vô cùng sáng rực, chiếu rọi bốn phương tám hướng, nói:
- Nếu như có người nhất định sẽ bị ánh đao của ta soi sáng... hây!
Hắn khẽ "hầy" lên một tiếng, lắc đầu nói:
- Đế Khuyết Thân Đao của ta cũng không chiếu được.
Diêm Vương duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng vạch một cái ở mi tâm, mi tâm nứt ra để lộ ra một con mắt:
- Con mắt này của ta được luyện ra dựa trên đại đạo của U Đô, nó có thể nhìn thấu hư minh, tra hồn phách của con người, thứ gì có hồn đều khó mà thoát khỏi sự kiểm xét của ta.
Hắn nhìn bốn phía, lắc đầu nói:
- Tuy ta ngửi được khí tức của người sống, nhưng không thể nhìn thấy nơi này có bất kỳ ai.
Mọi người đều đi thăm dò nhưng đều không phát hiện được một trăm linh tám người kia trốn ở chỗ nào.
Trong lòng Tân Mục khẽ động, mở mắt dọc ở mi tâm ra, liếc nhìn bốn phía, cười nói:
- Nếu không có người, vậy trước tiên rời khỏi nơi đây, tập hợp với Vô Ưu Hương. Nếu bị Hỏa Thiên Tôn, Hư Thiên Tôn phát hiện ra chúng ta, chúng ta không ngăn nổi bọn họ, chỉ sợ toàn quân sẽ bị diệt... Chờ một chút, đã tới đây, sao có thể không cắm nén nhang cho Thái Đế?
Hắn lấy ra một bó hương, khoảng một trăm cây, nhờ gió đốt cháy, giơ tay lên, khoảng một trăm cây hương vù vù bay ra, cắm vào vách núi của lĩnh vực thần thức vô thượng.
Chỗ mà những cây hương kia cắm đều lập tức có máu tươi cuồn cuộn chảy rat
Từng lá cờ lớn hiện ra từ mặt đất, dưới lá cờ xuất hiện rất nhiều thi thể bị che lại, trên trán những nữ thi đều cắm một nén hương, còn đang bốc khói nghi ngút.
Trên thuyền Bỉ Ngạn, tất cả mọi người đều giật mình, vừa rồi bọn họ cũng nhìn lướt qua nơi đó, nhưng không thấy có gì. Không ngờ Tần Mục lại nhìn ra.
Tân Mục nhìn về phía xa, thấp giọng nói:
- Nhìn trang phục, hẳn là người trong hậu cung của Thiên Đình. Tại sao cung nữ trong hậu cung lại tới nơi này?"
- Ta tới xem một chút!
Thiên Sư Võ Đấu Trạc Trà tung người bay ra khỏi thuyền Bỉ Ngạn, không ngờ hắn vừa mới rời khỏi thuyền, thân thể đã bắt đầu biến hóa, bị lĩnh vực thần thức vô thượng đồng hóa, hóa thành một người giấy vô cùng mỏng mảnh.
Thiên Sư Võ Đấu kinh ngạc, phát động pháp lực tu vi, một tiếng ầm vang lên, hắn lại từ người giấy trở về bản thể.
Cảnh giới của hắn chính là Đế Tọa, dù sau khi tới nơi này thì bị áp chế, nhưng thực lực tu vi của bản thân hẳn quá cao, thân là đệ nhất võ đạo Đại Đế thì thân thể của hắn phải mạnh mẽ như thế nào chứ?
Đế Dịch Nguyệt cũng nhảy xuống thuyền, không khỏi khẽ ồ lên một tiếng, nàng cũng hóa thành người giấy.
Nhưng tu vi của nàng vô cùng mạnh mẽ, pháp lực vận chuyển, lập tức khôi phục lại như thường.
Thánh Nhân tiều phu cũng nhảy xuống thuyền, bùm một tiếng biến thành người giấy, nhưng hắn lại không cách nào đột phá được áp chế, lắc lư bay về phía trước. Sau đó, Tần Mục đi ngang qua hắn, nhàn nhã tản bộ, thân thể không hề biến hóa chút nào.
Tân Mục quay đầu, cười một tiếng với hắn, Thánh Nhân tiều phu giận dữ, nhấc chiếu rìu bằng giấy lên chém. Chiếc rìu chạm vào người Tân Mục, sau đó bị gãy cong, không hề có chút sức mạnh nào.
- Tu vi của lão sư quá thấp. Tân Mục lắc đầu, bước lên phía trước.