Chương 1381: Thái Đế hồi sinh
Chương 1381: Thái Đế hồi sinhChương 1381: Thái Đế hồi sinh
Thánh Nhân tiêu phu tức giận đùng đùng đi theo hẳn, xách theo cái rìu giấy lớn bi bẻ cong, trong lòng bực bội.
Tân Mục vốn không dựa vào pháp lực của mình để đột phá áp chế của lĩnh vực thần thức vô thượng mà là hắn quá hiểu lĩnh vực thần thức vô thượng, thậm chí bản thân sẽ thúc giục lĩnh vực đó.
Đương nhiên lĩnh vực của hắn không bằng Thái Đế, nhưng lĩnh vực thần thức vô thượng của Thái Đế cũng tồn tại rất nhiều tai hại, vì thế hắn có thể không bị áp chế.
Nhưng quả thật tu vi của Thánh Nhân tiều phu không đủ.
Mấy người càng lúc càng đến gần vách đá, đột nhiên thi thể của một cung nữ dưới lá cờ lay động, tim Tân Mục nảy lên, thúc giục pháp lực, khẽ thốt một tiếng, chỉ thấy nén hương cằm trên trán những cung nữ đó khẽ run lên, thi thể lập tức đứng yên.
Thiên Sư Võ Đấu nhanh chóng bước về phía trước, chỉ nhìn thấy hương đốt trên trán của những cung nữ kia đột nhiên cháy nhanh, trong nháy mắt đã cháy hết, tro hương rơi xuống!
"Võ Đạo Đại Đế, thi thể có vấn đề!" Tân Mục vội vàng kêu lên.
Thiên Sư Võ Đấu Trạc Trà đã đến bên cạnh mấy thi thể đó, đột nhiên những cỗ thi thể lập tức đứng phắt dậy dưới lá cờ, Tần Mục vội vàng phi thân tới!
Những nén hương của hắn không đơn giản chỉ là đâm chết những cung nữ đó, những nén hương này cũng có tác dụng khóa chặt thân xác của mấy cung nữ đó. Nơi đây là lĩnh vực thần thức vô thượng, thứ bao phủ đều là thần thức của Thái Đế, hẳn lo lắng thần thức của Thái Đế sẽ nhân cơ hội xâm nhập vào trong những thi thể đó, vì thế mà dùng hương để trói chặt thi thể lại.
Nhưng bây giờ những nén hương này đột nhiên cháy hết, hiển nhiên là thần thức của Thái Đế đã tiến vào trong thi thể của những cung nữ này, ký sinh trong đó, dùng thần thức khủng khiếp để đột phá sự trấn áp của Tần Mục!
Thiên Sư Võ Đấu siết chặt từng quyền, dáng vẻ như lão nông bán mặt cho đất bán lưng cho trời này vẫn chưa ra tay, quyền ý của hắn xuyên thủng bầu trời, xé toạc trời cao.
Hắn tung ra từng quyền từng quyền, những cung nữ đó đột nhiên đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn, phát ra tiếng gào thét chói tai, thân thức khủng khiếp trào ra, hóa thành Đại La Thiên trước mặt bọn họ!
Một quyền của Thiên Sư Võ Đấu đánh vào trung tâm của Đại La Thiên, ầm âm âm, một loạt tiếng nổ lớn truyền đến, cái đầu của mấy cung nữ đó dường như lập tức nổ tung!
Tinh thân quyền ý của hắn thật sự quá mạnh, một quyên tung ra lập tức khiến thân thức Thái Đế nổ tung, thần thức Thái Đế trong người những cung nữ đó bị nghiền nát, đầu của bọn họ trướng căng đến phát nổ.
Thiên Sư Võ Đấu Trạc Trà thu quyền, những cung nữ không đầu đột nhiên đó nhảy dựng lên.
Nhảy xuống vách núi.
Thiên Sư Võ Đấu sững sờ, vội vàng đi tới mép vách núi, chỉ thấy những cung nữ không đầu lơ lửng trên không trung, chậm rãi trôi về phía trung tâm của đại lục hình hoa sen này.
Mấy người Đế Dịch Nguyệt vội vàng lên đỉnh vách núi nhìn xuống, Tân Mục cũng tới đây, nhưng lại nhìn thấy trong cái túi giữa eo của những cung nữ không đầu kia nổi ra từng món bộ phận linh kiện thần binh cực lớn, đang từ từ lắp ráp lại giữa không trung.
- Không hay rồi!
Tân Mục giật mình, vội vàng nói:
- Thái Đế sắp thoát ra rồi, chúng ta phải rời đi nhanh!
Đế Dịch Nguyệt cười nói:
- Tốc độ tổ hợp bộ phận linh kiện của thần binh chậm như thế, chỉ cần thu lại những thứ đó thì hắn không thể thoát ra được!"
Nàng bước ra một bước, vừa rời khỏi vách núi thì vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tốc độ dung hợp thần binh tăng nhanh hơn mấy chục lần.
Nàng chỉ vừa mới bước ra một bước, Thiên Sư Võ Đấu Trạc Trà đã đưa tay ra †úm lấy nàng, định kéo nàng vào lại, không ngờ tu vi của Đế Dịch Nguyệt còn cao hơn cả hắn, khiến hắn bắt hụt một cái.
Thiên Sư Võ Đấu vội vàng chạy về phía trước, lúc này, hắn cũng nhận thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Trong mắt hắn, động tác của Đế Dịch Nguyệt trở nên cực kỳ chậm chạp, nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn về phía vách núi, lại thấy tốc độ của những người trên vách núi đó lại nhanh đến mức không thể tưởng tượng được!
Hắn lao tới Đế Dịch Nguyệt, tốc độ của Đế Dịch Nguyệt càng lúc càng bình thường lại, còn tốc độ của những người trên vách núi lại càng lúc càng nhanh.
Tần Mục lấy Thái Đế Ấn và tế đàn Thái Đế ra, đứng trên tế đàn bay về phía họ, kéo bọn họ lên tế đàn, lúc này Thiên Sư Võ Đấu và Đế Dịch Nguyệt mới phát hiện mọi thứ xung quanh đã bắt đầu trở lại bình thường.
Tân Mục nhìn bộ phận thần binh đó, liền thấy thân binh đã đan xen vào nhau rồi. - Không cản kịp rồi!
Tân Mục thúc giục tế đàn bay tới vách núi, trâm giọng nói:
- Thái Đế chuyển thế Tường Thiên Tôn đã đến vùng đất Thái Hư, chắc chắn nàng đang ở gần đây! Chúng ta còn không đi, thuyền Bỉ Ngạn cũng không bảo vệ được!
Mọi người nhanh chóng bay đến vách núi, lao đến thuyền Bỉ Ngạn.
Tân Mục quay đầu lại nhìn, chỉ thấy những thần binh đó móc vào nhau, hóa thành một quả cầu cực lớn.
Xung quanh quả cầu đó lạc ấn nhiều phù văn kỳ dị, trong lĩnh vực thần thức vô thượng xoay chuyển không nhanh cũng không chậm, từng phù văn sáng lên, nối tiếp nhau chiếu rọi vào bên trong lĩnh vực.
Đế Thích Thiên khởi động thuyên Bỉ Ngạn, lái ra bên ngoài, tốc độ của thuyền Bỉ Ngạn dần dần tăng lên, Tân Mục lại nhìn vào trong lĩnh vực thần thức vô thượng, nhìn thấy quả cầu đó bắt đầu lăn dần, không ngừng chuyển động quanh cơ thể của Thái Đế, nhưng quỹ đạo lại chẳng hề lặp lại.
Quả cầu đó vừa lăn, vừa chiếu càng nhiều ấn ký phù văn đó vào trong lĩnh vực.
- Trải qua nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng Thái Đế cũng phá giải được trận thế mà Lăng Thiên Tôn và Vân Thiên Tôn bố trí, cũng rất hiếm thấy.
Hắn vừa nghĩ đến đây, đột nhiên sắc mặt lập tức thay đổi, cất cao giọng nói:
- Thuyền Bỉ Ngạn, ẩn vào hư không!