Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1339 - Chương 1384: Khai Hoàng Trở Lại

Chương 1384: Khai Hoàng trở lại Chương 1384: Khai Hoàng trở lạiChương 1384: Khai Hoàng trở lại

Đám người Đế Dịch Nguyệt, Trạc Trà, Thanh Hoàng và Diêm Vương đánh cho Mục Thiên Tôn đang la hét muốn tiêu diệt đám nghịch tặc gây rối bọn họ cho một trận ngay trước mặt Thánh Nhân tiều phu, đánh đến mặt mũi sưng vù. Ngưu Tam Đa cũng nhân cơ hội đạp hai đạp.

Tần Mục bị đánh đến tàn nhẫn, đi tìm Thánh Nhân tiều phu tố cáo thì thấy tiều phu đang lau vết máu dính trên nắm đấm, nhìn thấy hắn đi tới bèn vội vàng giấu tay ra sau.

- Đồ nhi ngoan, ngươi đừng lúc nào cũng chọc giận bọn họ, rất dễ bị ăn đòn đấy.

Tiều phu tốt bụng khuyên nhủ hắn.

Tân Mục cười lạnh.

Thánh Nhân tiêu phu không hề thay đổi sắc mặt nói:

- Ngươi thật sự có kéo Thái Đế cùng chết sao?

Tân Mục gật đầu.

- Thật đáng tiếc...

Thánh Nhân tiều phu thở dài:

- Đáng tiếc là lá gan Thái Đế nhỏ, nếu không có thể dùng một đá giết hai con chim, một mũi tên trúng hai đích, một nhát có thể diệt trừ hai cái tai họa.

Tần Mục cười lạnh nói:

- Sư phụ, ngươi cũng chỉ có thể chiếm hời của ta bằng miệng thôi. Ta muốn đánh ngươi, không cần động tay động chân, không cần động não động thân, chỉ cần một ngón tay là đủ!

Thánh Nhân tiêu phu cảm thấy vừa rồi mình đã đánh nhẹ rồi.

- Ngươi thực sự không đi gặp Khai Hoàng mà tới trận doanh Thiên Đình sao? Hắn ta hỏi.

Tân Mục gật đầu nói:

- Các ngươi và Khai Hoàng là bạn cũ. Ta đi cũng chỉ có thể làm hậu bối, đi rồi cũng mệt tâm. Ta trở về trận doanh Thiên Đình còn có thể làm Thiên Tôn trên danh nghĩa, còn không vui sao? Ta vốn lo lắng cho sự an toàn của các ngươi, hộ tống các ngươi đến Thái Hư an toàn, ta cũng nên đi rồi.

Trong lòng tiêu phu rất khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận lời của Tần Mục rất có lý, nếu không có Tần Mục hộ tống thì chỉ sợ đoàn người của bọn họ sẽ bị tiêu diệt toàn quân.

- Ta đi đây.

Tần Mục vẫy vẫy tay đang định rời đi, đột nhiên dừng lại quay đầu nói:

- Sư phụ, ngươi dốc sức dạy dỗ đại sư huynh, còn dốc sức dạy dỗ tam sư đệ, nhưng lại chưa từng tận tâm dạy dỗ ta. Thậm chí còn không dạy ta bất cứ điều gì. Bây giờ ngươi đã nhìn thấy bản lĩnh của ta, có bao giờ ngươi hối hận vì đã không dạy ta thật tốt không?

Tiều Phu cười:

- Lời ngươi nói, giọng điệu này, chẳng khác gì lời nói vì sư phụ bất công mà phản bội sư môn, mà quay lại giết sư phụ vậy.

Tân Mục nghiêm mặt nói:

- Ta chỉ hỏi sư phụ có từng hối hận không.

Thánh Nhân tiều phu thản nhiên lắc đầu nói:

- Chưa từng hối hận.

Tân Mục hơi giật mình.

Tiều Phu nghiêm mặt nói:

- Ta dạy dựa theo năng khiếu của mỗi người, nên ta biết phải dạy Ngụy Tùy Phong cái gì, dạy Giang Bạch Khuê cái gì. Chỉ có ngươi là ta không biết nên dạy gì. Ngươi có Bá Thể độc nhất vô nhị, trời sinh anh minh thần võ, thông minh sáng suốt, mới học mà đã hiểu sâu, nếu như ta ép buộc dạy dỗ ngươi, trái lại sẽ chậm trễ ngươi. Quả nhiên như ta dự liệu, ngươi giỏi hơn sư huynh sư đệ ngươi rất nhiều! Ta rất vui.

Trên mặt Tân Mục hiện lên ý cười:

- Ta đã biết nguyên nhân sư phụ không muốn dạy ta chính là cái này mà. Ta đi đây!

Thánh Nhân tiều phu nhìn hắn đi xa, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi:

- Tiểu tử này, lúc nào cũng mang dáng vẻ khi sư diệt tổ, nếu ta không nịnh nọt hắn, không biết chừng đã chém ta rồi. Nhưng cũng phải nói...

Hắn ta cất tiếng cười: - Đây cũng là đệ tử xuất sắc nhất của 1a...

Mấy người Đế Dịch Nguyệt, Trạc Trà, Thanh Hoàng và Diêm Vương đi tới bên cạnh hắn ta, Đế Dịch Nguyệt tò mò hỏi:

- Văn Thiên Các, đệ tử này của ngươi thật sự có mặt mũi lớn như vậy, bảo được Thái Đế rời đi tr?

- Mặt mũi ngang bằng với bản lĩnh. Không có bản lĩnh lớn như vậy thì cũng không có mặt mũi lớn như thế.

Tiều Phu cười nói:

- Thái Đế rất kiêng dè Tạo Vật Chủ ở Thái Hư, mà chúng ta lại muốn liên thủ với Tạo Vật Chủ nên hắn muốn loại bỏ chúng ta. Mục Thiên Tôn có bản lĩnh cùng sống cùng chết với hắn, vì vậy Thái Đế mới cho Mục Thiên Tôn phần mặt mũi này. Không phải Thái Đế thực sự không muốn giết chúng ta. Thiên Sư Võ Đấu Trạc Trà lo lắng nói:

- Hắn thực sự muốn trở lại phe cánh Thiên Đình sao? Hắn không sợ bị người ta giết chết ở đó à? Thiên Đình và Thái Hư đã bắt đầu chiến tranh. Chết trên chiến trường là chuyện bình thường nhất. Giết hắn ở đó là chuyện không tốn sức nhất.

Vẻ mặt Tiều Phu bình tĩnh, lắc đầu nói:

- Trước kia còn có thể giết hắn. Hiện tại, muốn diệt trừ Mục Thiên Tôn không dễ dàng như những người đó tưởng tượng.

Trong lòng mọi người đều tràn ngập cảm khái.

Lúc mới gặp Tân Mục hắn chỉ là một cường giả thần thông nhỏ bé, không ngờ bây giờ đã bước vào ranh giới tranh đoạt với thế hệ trên, không thể dễ dàng coi thường.

Thiên Sư ngư phu nói:

- Người trong Thiên Đình còn không biết hắn đã trưởng thành đến mức này. Đợi đến lúc cường giả trong Thiên Đình phát hiện ra điều này, lại đợi đến khi bọn họ chấp nhận chuyện này, không biết trong khoảng thời gian đó có máu chảy thành sông máu không đây.

Thuyền Bỉ Ngạn lái ra khỏi hư không, xuất hiện phía trên Thái Hư, ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy rất nhiều Thân Nhân nâng theo quan tài từ xa bay đến. Trong quan tài có một lão giả đang ngồi, thấy bọn họ thì kích động đứng dậy, vẫy tay chào.

Đám người tiều phu cũng rất kích động, sóng lòng trào dâng không ngừng.

Đã hai vạn năm rồi, chiến hữu năm nào cuối cùng đã gặp lại!

Mà ở nơi xa xôi, một Đế Hoàng trung niên đứng trên cổng thành, nhìn về phía thuyền Bỉ Ngạn đang tiến đến càng lúc càng gần.

Mấy người tiều phu nhìn Khai Hoàng Tân Nghiệp với vẻ mặt phức tạp, một lúc sau mới đi về phía trước cúi đầu thi lễ:

- Văn Thiên Các cùng các chiến hữu cách biệt hai vạn năm, khẩn cầu người trở vềI

Đế Dịch Nguyệt cúi đầu:

- Tội thần Đế Dịch Nguyệt, khẩn cầu người trở về!

Thiên Sư Võ Đấu cúi đầu:

- Bại tướng Trạc Trà, khẩn cầu người trở vềI

Đế Thích Thiên cúi đầu:

- Đào binh Lý Du Nhiên, khẩn cầu người trở về!

Diêm Vương cúi đầu:

- Tiết Độ Sứ Phong Đô Tần Phong trấn giữ biên quan hai vạn năm, đến báo cáo công việc!...
Bình Luận (0)
Comment