Chương 1385: Mặt dày tâm hiểm
Chương 1385: Mặt dày tâm hiểmChương 1385: Mặt dày tâm hiểm
Khai Hoàng Tân Nghiệp nhìn bọn họ, đôi mắt như giếng cổ không hề gợn sóng khó có thể kìm chế được cảm xúc đang giao động, hắn vái một cái thật lâu:
- Tội quân Tân Nghiệp, rũ bỏ trách nhiệm, thân này mang tội, xin chư quân trở lại vị trí!
Lúc này, Tân Mục đã thoát ra khỏi hư không đi đến chiến trường lớn. Nơi này có dấu vết còn lưu lại sau khi chiến đấu của Vô Ưu Bỉ Ngạn Hư Không và đại quân Thiên Đình. Có rất nhiều thi thể Thần Ma chưa bị chôn vùi. Có vật cưỡi hung ác dữ tợn đang du đãng ở chiến trường, khôi phục lại dã tính, gặm cắn thi thể.
Tân Mục gặp được mấy nhóm nhỏ của Vô Ưu Hương và Thiên Đình, có Thần Ma, cũng có Thần Thông Giả, bọn họ đang lang thang giữa sông núi Thái Hư, tìm kiếm cơ hội tiêu diệt kẻ thù, tu luyện bản thân.
Có mấy Thân Thông Giả và Thân Ma của Vô Ưu Hương còn mang theo Tạo Vật Chủ trẻ tuổi kẹp ở giữa hai quân rèn luyện kinh nghiệm chiến đấu.
- Mục Thiên Tôn!
Có một vài ky binh trên Thiên Đình nhìn thấy Tần Mục thì sửng sốt, vội vàng điều khiển thú cưỡi đứng từ xa quan sát, lại thấy bóng dáng Tần Mục mờ dần rồi biến mất.
Mấy ky binh đó xông tới, nhưng Tần Mục đã không còn tăm hơi.
Tần Mục bước vào U Đô Thái Hư, chỉ lại thấy đại quân của Hắc Đế Âm Thiên Tử đã cắm trại dài dằng dặc không biết bao nhiêu vạn dặm, chia cắt U Đô Thái Hư thành hai nửa.
Một nửa là phạm vi thế lực của Thiên Đình, còn một nửa là phạm vi thế lực của Vô Ưu Hương, mỗi nơi đều được rất nhiều Thân Ma canh giữ.
- Đệ đệ thối!
Tân Phượng Thanh vui mừng khôn xiết, thấy Tân Mục đến đây bèn vội vàng đi tới đón Tân Mục, ôm mạnh vào trong lòng.
Tần Mục bị hắn siết đến mức không thở nổi, xương cốt đều bị hắn siết chặt kêu răng rắc, vùng vẫy hai lần vẫn không thể nào thoát ra được, vì vậy đành phải chấp nhận.
Tần Phượng Thanh dùng tay nâng hắn lên, vui mừng không xiết, thở hồng hộc như cuồng phong kèm theo sấm sét vang dội, cười nói:
- Cuối cùng đệ đệ thối cũng bằng lòng gặp ta. Hôm nay ta vui, ta đi đánh chết Âm Thiên Tử cho ngươi xeml
Tần Mục vội vàng ngăn hẳn, cười nói:
- Âm Thiên Tử bản lĩnh cao cường, làm gì có chuyện hắn dễ dàng bị ngươi đánh bại chứ? Huynh đệ chúng ta cùng nhau liên thủ thì may ra mới có cơ hội.
- Vậy thì liên thủ!
Tân Phượng Thanh hưng phấn siết chặt tay:
- Lúc nào tên tiểu tử đó cũng bắt nạt ta, đệ đệ phải ra mặt giúp ta!
Tân Mục cười ha ha:
- Âm Thiên Tử nham hiểm xảo quyệt, thực lực lại còn mạnh, tuy rằng cảnh giới của hắn Đế Tọa, nhưng bản lĩnh của hắn không chỉ như thế. Dưới sự trợ giúp của Thiên Môn Minh Đô, hắn có thể thi triển được tám tòa Thiên Cung liền một lúc. Thật ra với tư cách là Thổ Bá của U Đô Thái Hư, việc ngươi hắn bị bắt nạt cũng không hay ho gì cho lắm. Ta không thể liên thủ cùng ngươi được, nhưng vì ta là sư đệ ngươi, ta có thể giúp ngươi hiểu được đạo pháp thần thông của hẳn. Tân Mục dùng thần thức truyền thụ lại cách phá giải pháp môn công pháp thân thông của Âm Thiên Tử mà hắn và Đế Dịch Nguyệt cùng nhau nghiên cứu cho Tân Phượng Thanh, nói:
- Chắc chắn lần sau ngươi gặp lại hắn sẽ không bị thua thiệt.
Tuy rằng thiên phú của Tần Phượng Thanh rất tốt, nhưng việc tu luyện lại không đâu vào với đâu. Tu vi của hắn tới nay không cao cho lắm, vẫn chỉ tu luyện Bá Thể Tam Đan Công mà hắn và Tân Mục sáng tạo ra khi còn tu luyện cùng nhau.
Khi đó, Tần Mục chỉ mới tìm hiểu đến cảnh giới Tôn Thần.
Tân Mục ở lại Phong Đô Thái Hư mấy ngày, Bá Thể Tam Đan Công của hẳn bây giờ đã hoàn toàn thay đổi so với Bá Thể Tam Đan Công lúc trước, con đường tu luyện cũng khác nhau, vì thế không thể trực tiếp truyền thụ cho Tần Phượng Thanh được.
Trong khoảng thời gian này, sự hiểu biết của Tân Phượng Thanh về Bá Thể Tam Đan Công còn rất mơ hồ, hệt như phong cách thần kinh thô của hắn.
Trong lúc Tân Mục ở lại đây đã thử suy luận, nếu như bản thân vẫn đi theo con đường tu luyện trước đó, Bá Thể Tam Đan Công sẽ thay đổi như thế nào.
Sau sáu ngày, Tân Mục đã đạt đến cảnh giới Lăng Tiêu của Bá Thể Tam Đan Công, bù đắp lại những thiếu sót Bá Thể Tam Đan Công của Tần Phượng Thanh, truyền thụ cho hắn.
Tuy rằng hắn có thể suy luận đến cảnh giới Đế Tọa, nhưng mà thời gian suy luận rất lâu, bất lợi cho sự thăng cấp của Tần Phượng Thanh.
Bây giờ Tân Phượng Thanh nắm giữ sức mạnh cực kỳ cường đại nhưng lại không biết cách sử dụng sức mạnh đó của mình, hắn giống với Cổ Thần, nằm giữ được nhưng không biết cách dùng.
Từ Lăng Tiêu đến Đế Tọa là một khoảng cách lớn, chỉ có bản thân tự lĩnh ngộ ra công pháp của mình mới có thể phát huy đến cực hạn của sức mạnh đó, tương lai xảy ra chiến tranh cũng có thể bảo vệ bản thân mình.
Tân Mục làm xong tất cả những chuyện này mới lặng lẽ rời đi , khi Tần Phượng Thanh sau khi nhập định tỉnh lại, Tần Mục đã đứng đối diện với trận doanh bên trong của Âm Thiên Tử.
- Hắc Đế đạo hữu.
Tần Mục thi lễ.
Âm Thiên Tử vội vàng đáp lễ, cười nói:
- Mục Thiên Tôn khách khí, ngươi là tiền bối, ta phải thi lễ với ngươi mới phải đạo. Hắc Đế là biệt hiệu người khác nói đùa đặt ra, nói ta tâm địa hiểm độc, tất cả đều là vu oan! Thật ra là Minh Đế mới là phong hào của ta ở Thiên Đình.
Tân Mục kinh ngạc nói:
- Đông Thiên Thanh Đế, Nam Thiên Xích Đế, Tây Thiên Bạch Đế, Bắc Thiên Hắc Đế, tứ sắc Đại Đế đều được phân chia theo màu sắc, vì sao tại Âm Thiên Tử, lại trở thành Minh Đế?
Âm Thiên Tử từ tốn, nói:
- Thiên Tôn có điều không biết, cái tên Hắc Đế này không được hay cho lắm, Hạo Thiên Tôn thương ta, cho nên đã đổi chứ Hắc này thành chữ Minh. Minh Đô của ta cũng như thế, lúc đầu gọi là Hắc Đô, về sau cũng đổi thành Minh Đô. Thiên Tôn chạy tới U Đô Thái Hư từ chỗ Tiểu Thổ Bá kia à?