Chương 1392: Đại hỉ lâm môn (2)
Chương 1392: Đại hỉ lâm môn (2)Chương 1392: Đại hỉ lâm môn (2)
Ngoài ra, sát khí bên trong từng tòa thần thành ngập trời, ở U Đô Thái Hư mà cũng cảm giác được sự nguy hiểm khiến người khác chùn bước.
- Ta không lẻn vào trong thành được, nhưng vẫn có thể đến đến gần một chút rồi trực tiếp hiện thân. Ta là Mục Thiên Tôn, đám người Hỏa Thiên Tôn, Hư Thiên Tôn không dám tiêu diệt ta trước mặt vạn quân đâu.
Tân Mục nhấc chân muốn tiến về phía trước thì đột nhiên nhìn thấy hoa anh đào phía trước rực rỡ hệt như cảnh xuân, toàn bộ thế giới phút chốc trở nên sống động, mang đến những sắc thái khác cho U Đô.
Bên trong rừng hoa anh đào kia là oanh ca yến vũ, âm luật du dương uyển chuyển, thêm đó là tiếng nước chảy róc rách. Tuy chưa nhìn thấy cảnh tượng ở đó, nhưng trước mặt Tân Mục đã hiện lên một hồ nước trong suốt, trên bờ có rất nhiều nữ tử ca múa đánh đàn, còn có nữ tử nhấc cánh tay trắng nõn từ trong hồ nước lên để lộ vẻ nõn nà, năm ngón tay như bạch hành.
Tân Mục bật cười, đi đến phía rừng hoa anh đào.
Hắn khẽ khàng bước thẳng vào nơi kiều diễm kia.
Chưa đi được mấy bước thì đã thấy bên trên cây hoa anh đào có treo vài bộ y phục mỏng như cánh ve, mềm mại như tơ tắm.
Tân Mục dừng bước nhìn rồi tiếp tục tiến lên, đột nhiên một bộ y phục trượt xuống rơi trên đầu vai của hắn, Tân Mục lấy y phục xuống, là một cái yếm nhỏ.
Hắn đưa áo yếm đến bên mũi ngửi, có mùi thơm.
Tân Mục nắm áo yếm trong tay, áo yếm nhàu lại thành một cục, mỏng manh như không có trọng lượng.
Hắn tiến về phía trước hai bước, nghe rõ được tiếng nhạc, mấy ngôi nhà ngói đỏ tường trắng hiện lên trước mắt, còn có cây trúc bện thành hàng rào, không cao, chỉ tới ngực.
Bên trong hàng rào là một hồ nước trong vắt, rất nhiều nữ tử đang chơi đùa bên hồ nước, y phục ướt sũng và đôi chân trần chạy khắp nơi, có người ngồi bên cạnh hồ đánh đàn tì bà trước ngực, đôi môi đỏ mọng, miệng anh đào nhỏ ngậm một quả nho, thiếu nữ mặc đồ trắng miệng đối miệng đút cho nữ tử đối diện quả nho đó.
Bạch y trên người nữ tử kia đã ướt sũng, nhắm mắt lại nhận lấy quả nho từ đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ.
Tân Mục nhìn qua hàng rào, chỉ thấy hồng y phủ đầy hồ nước, một nữ tử hồng y bay lên từ trong hồ, lộ ra nửa người, cười hì hì:
- Đường đường là Mục Thiên Tôn, tại sao chỉ ở bên ngoài quan sát mà không dám vào?
Nữ tử bên cạnh hồ nhao nhao nhìn ra, cười nói:
- Thế mà Mục Thiên Tôn uy danh ngời ngời lại là một tên đăng đồ tử, chỉ dám nhìn, không dám vào.
Tân Mục cười ha ha:
- Quả nhiên Âm Thiên Tử biết hưởng thụ, có nhiều mỹ nhân làm bạn tới vậy. Ta chỉ e gốc hồng hạnh này muốn nhảy vượt ra ngoài hàng rào rồi.
Nữ tử hồng y bay lên từ hồ nước hệt như liệt hỏa, đôi chân trắng nõn kia chạm nhẹ xuống đất, hồng y quấn quanh người, đáp xuống bên cạnh bảo tọa của hồ nước, những nữ tử khác lao tới, hoặc nằm nghiêng, hoặc ôm, tụ tập lại xung quanh nàng.
Tân Mục đẩy ra hàng rào đi vào, nhìn thoáng qua, bảo tọa xuất hiện ngay chỗ đối diện hồ nước của những nữ tử kia, hắn cười tủm tỉm nói:
- Ta chưa thành thân, không biết liệu Âm Thiên Tử có chịu từ bỏ thứ bản thân yêu thích hay không?
Nữ tử hồng y kia đưa tay che ngực, nhưng y phục từ trên đùi lại rơi xuống để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, cười khanh khách nói:
- Nếu như Mục Thiên Tôn để ý đến những thứ tục tằng này, vậy thì chọn đi. Không biết Mục Thiên Tôn nhìn trúng người nào?
Tân Mục giơ tay chỉ, nữ tử hồng y kia cười nói:
- Ta thì không được. Ta đã xuống sắc, liễu yếu đào tơ, hơn nữa còn là Đế Phi của Minh Đế, khó có thể lọt vào pháp nhãn của Thiên Tôn.
Tân Mục cười nói:
- Xanh xanh vạt áo, râu rầu lòng ta, chính vì người đó, khiến ta trầm ngâm. Nếu như Âm Thiên Tử không dứt bỏ thứ yêu thích, như vậy ta chỉ có thể tiêu diệt hắn, chiếm lấy phu nhân.
Nữ tử hồng y kia cười khúc khích, đầu ngón tay như bạch hành chỉ vào trán Tần Mục, cười nói:
- Thiên Tôn chỉ vì nữ tử mà sát hại trọng thần Thiên Đình, khó tránh khỏi việc người đời châm chọc. Thiếp thân không muốn Thiên Tôn phải mang tiếng xấu.
Nàng và Tần Mục cách nhau một hồ nước, nhưng ngón tay ngọc ngà lại chỉ thẳng vào ấn đường Tần Mục.
Tân Mục mỉm cười, ngồi bất động ở đó. Khi nữ tử hồng y kia sắp chạm vào ấn đường, đôi mắt giữa ấn đường của Tân Mục đột nhiên mở ra.
Ngón tay của Ngọc Vũ Phi nổ tung, huyết nhục tan rã, chỉ còn lại xương cốt!
Ngọc Vũ Phi vừa sợ vừa giận, hét một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy, hồng y như lửa lớn!
Mà xung quanh nàng, những thục nữ yểu điệu bay lên trời, đứng sau lưng nàng, tư thế hiên ngang, trong tay cầm đủ các loại thần binh lợi khí, sát khí đằng đẳng, đứng sừng sững trong Thiên Cung của nàng!
Tân Mục cười ha ha, bảo tọa đang ngồi sụp đổ, hóa thành cát bụi:
- Nam nhân có ba hỷ sự lớn, thăng quan, phát tài, vợ chết! Xem ra đại hỉ sự của Âm Thiên Tử tới của rồi!
Ngọc Vũ Phi phất tay rút trường tiên ra, trường tiên hóa thành Bạch Long, lao về phía Tần Mục từ trên không trung. Cùng lúc đó, những nữ tử trong Thiên Cung phía sau nàng cũng nhao nhao thôi thúc thần binh, trong nháy mắt tuyết bay đầy trời. Trong ánh tuyết, từng thần binh uy năng dũng mãnh từ xa đánh tới!
Ầm!
Tất cả những nơi Tân Mục đứng đều sụp đổ. Công pháp của Ngọc Vũ Phi vô cùng kỳ lạ. Sở dĩ nàng dẫn theo những nữ tử này không phải vì đẹp mắt, mà là công pháp của nàng có thể hòa làm một với pháp lực của những nữ tử này, giúp nàng tăng pháp lực!
Vốn dĩ cảnh giới của nàng là Lăng Tiêu, cộng thêm tu vi của đám nữ tử kia đã đạt tới cảnh giới Ngọc Kinh, Lăng Tiêu, từ đó có thể ép pháp lực của nàng lên tới cảnh giới cường giả Đế Tọa!