Chương 1396: Một đòn chí mạng
Chương 1396: Một đòn chí mạngChương 1396: Một đòn chí mạng
Tân Mục rất ít khi gặp phải đối thủ ngang cơ, không phải cảnh giới đối phương vượt trên mình quá nhiều thì cũng là thực lực đối phương kém mình rất nhiều.
Cảnh giới tu vi của Ngọc Vũ Phi đứng trên Tần Mục, pháp lực cũng cao hơn hắn, nhưng bởi vì sự ngộ đạo không cao, tu luyện cũng là theo hệ thống Thần Tàng Thiên Cung truyền thống, tuy có thực lực giết chết Tân Mục, nhưng Tân Mục cũng có thực lực giết chết nàng.
Nhưng Ngọc Vũ Phi không hiểu lĩnh vực Thần Tàng của Tần Mục, tùy tiện xông vào đó nên mất đi ưu thế của mình.
Một đòn này của Tân Mục đã huy động tất cả sức mạnh đại đạo trong lĩnh vực Thân Tàng, thứ đi đầu đánh trúng Ngọc Vũ Phi chính là bốn mươi chín Thiên Đạo. Thiên Đạo từ trên trời giáng xuống, Thiên Đạo biến hóa, hóa thành bốn mươi chín loại bảo vật Thiên Đạo.
Hình dáng của bốn mươi chín loại bảo vật: Thiên Cương như đấu, Thiên Cơ như tán, còn có Thiên Ấn, Thiên Hỏa, Thiên Khất, Thiên Huyền, Thiên Khung, Thiên Phong, Thiên Cực, Thiên Thời, Thiên Phương, Thiên Dương, Thiên Âm, hình dạng như ấn, tinh, phiến, chước, cái, khu, trùy, quỹ, phương bàn, nhật châu, nguyệt châu...
Lúc bốn mươi chín loại bảo vật nổ tung, Thiên Hà thông suốt hợp nhất bốn mươi chín sức mạnh Thiên Đạo, uy năng cuồn cuộn.
Ngọc Vũ Phi bị ghim chặt trên đất, đang định chống cự thì ba mươi sáu đại đạo Nguyên Giới tràn ra khóa hai chân nàng lại. Trên hai chân, từng đại đạo Nguyên Đô đâm xuyên qua da thịt nàng như mọc rễ xuyên thủng cơ thể, sinh trưởng vững vàng trên đại địa Nguyên Giới.
Không chỉ vậy, sáu mươi tư đại đạo U Đô khóa nguyên thân của nàng lại, khiến nguyên thần không thể chạy trốn.
Còn có đại đạo thần thông của Tứ Cực Thiên rít lên lao tới từ bốn phương tám hướng.
Hơn nữa đại đạo thần thông khác của Thiên Âm Giới cũng xâm nhập vào nguyên thần của nàng. Gần như ba hồn bảy vía của nàng đều vỡ nát chỉ dưới một đòn, hồn phách tán loạn, hóa thành linh hồn Hắc Sa trào ra từ tai mắt mũi miệng.
Đây cũng không phải kinh khủng nhất.
Sức mạnh trong mười bảy thiên cung của Tần Mục xoắn lại một cùng chỗ, kèm theo đó công kích của Bá Thể Tam Đan Công đánh tới, trong đó không chỉ có thần thông thần thức Đại La Vô Thượng, thậm chí còn bao gồm cả thần thông Luân Hồi và kiếm vực của Tần Mục. Mà năm mạch khoáng lớn trong Tổ Đình cũng chấn động.
Tự tuôn ra những lực lượng kì dị.
Ngọc Vũ Phi và tất cả những nữ tướng trong thiên cung của nàng đều lộ ra vẻ tuyệt vọng. Một đòn này của Tần Mục chứa đựng đạo pháp thần thông, có rất nhiều đạo pháp mà trước nay các nàng chưa từng thấy, thậm chí cũng chưa bao giờ nghe đến.
Đúng lúc này, các nàng nghe được tiếng chuông vang lên.
Tiếng chuông này khiến Ngọc Vũ Phi cực kỳ mừng rỡ, bất giác cũng sinh ra hi Vọng:
- Triêu Cận tới cứu ta rồi...
Nàng dùng toàn lực thôi thúc tu vi, tất cả các nữ tướng trong thiên cung đều tỏ ra kinh hãi, cảm nhận được sức mạnh của mình đang nhanh chóng trôi mất, bị Ngọc Vũ Phi chiếm đoạt.
Rõ ràng Ngọc Vũ Phi đang định nuốt chứng tất cả sức mạnh của các nàng, giữ lại tính mạng, cho bản thân một cơ hội sống sót, đợi Âm Thiên Tử tới cứu viện.
Các nàng đều là đại tướng dưới trướng Âm Thiên Tử, rất muốn chửi bới, nhưng giờ phút này lại không thể thốt lên lời.
Lĩnh vực Thần Tàng bạo phát uy năng, nuốt chửng luôn các nàng và Ngọc Vũ Phi.
Chấn động kinh khủng lan ra cả bốn phương tám hướng, phá hủy hết núi sông ven đường. Thậm chí dư chấn còn ảnh hưởng đến thần thành Thiên Đình của vùng đất Thái Hư. Trong thần thành, đại trận thủ hộ chịu xung kích mà lay động, thần quang hùng vĩ không gì sánh được phóng lên cao.
Trong nháy mắt, trên bầu trời tỏa ra phù văn sáng ngời, đủ loại màu sắc, các loại thân ngữ ma ngữ kèm theo đạo âm vang vọng chấn động không dứt.
Ngọc Vũ Phi bị một đòn của Tân Mục đánh trọng thương, người đây máu bay về phía sau, đập mạnh xuống đất, rồi lăn vòng vòng, lăn xa đến gần trăm dặm mới dừng lại được.
Trong Thiên Cung của nàng, những nữ tướng kia không hề may mắn như vậy. Ngọc Vũ Phi rút mất tu vi của các nàng, cho nên ngay khi uy năng thần thông của Tần Mục bạo phát, các nàng đều chết dưới một đòn toàn lực của lĩnh vực Thần Tàng.
Cuối cùng Ngọc Vũ Phi cũng dừng lại, mình đầy thương tích, không biết gãy mất bao nhiêu cái xương, muốn vùng vẫy đứng dậy nhưng không thể đứng lên nổi. Đúng lúc này chỉ thấy một đôi chân đứng trước người nàng.
~ Triêu Cận...
Ngọc Vũ Phi tràn đầy hy vọng ngẩng đầu lên, lại thấy nét mặt như cười như không của Âm Cửu Tôn.
Âm Cửu Tôn nhìn về phía xa, chỉ thấy Tân Mục vừa rồi còn cực kỳ uy phong, giờ đã ngã thẳng đơ trên đất, tuy vẫn còn khí tức nhưng hai mắt đã vô thần.
Đây chính là dấu hiệu trúng phải Luân Hồi Chung, hồn phách rơi vào luân hồi vô tận.
Thoạt nhìn Luân Hồi Chung chỉ là một tiếng chuông vang, không có uy năng hủy thiên diệt địa gì. Nhưng uy lực của chiếc chuông này chính là ảnh hưởng đến hồn phách. Một tiếng chuông vang, hồn phách rơi vào luân hồi, chỉ trong giây lát đã luân hồi muôn kiếp, thậm chí trọn đời không được siêu sinh.
Triệu chứng hiện tại của Tân Mục chứng tỏ hồn phách đã luân hồi không biết bao nhiêu lần, đã quên đi mất bản lĩnh trước đây của mình, trở nên si ngốc, không có thân xác. - Khiến di nương phải thất vọng rồi.
Âm Cửu Tôn cúi đầu xuống, cười khà khà nói:
- Di nương còn nhớ rõ chuyện ngươi mê hoặc cha ta, biếm mẹ ta vào lãnh cung, rồi lén giết chết nàng không?
Ngọc Vũ Phi sởn cả gai ốc, giãy giụa nói:
- Đó là chủ ý của phụ thân ngươi, không liên quan gì tới ta hết...
Âm Cửu Tôn cầm đỉnh chuông, vung chuông lớn đập mạnh xuống.
Keng!l
Một tiếng chuông ngân vang lên, Ngọc Vũ Phi thịt nát xương tan, máu nhuộm thành chuông. Mà nguyên thần của nàng cũng bị chấn thành bột phấn, không thể luân hồi.
Âm Cửu Tôn xách Luân Hồi Chung máu tươi đầm đìa, cười khà khà nói: - Cha ta phong lưu phóng khoáng, nếu không vì ngươi xinh đẹp thì sao hắn lại di tình biệt luyến được? Muốn trách thì đừng trách cha ta, phải trách ngươi quá đẹp đẽ. Ta sẽ không trách cha ta, đàn ông mà...