Chương 1404: Đây chính là Đông Thiên Sư Mạnh Vân Quy
Chương 1404: Đây chính là Đông Thiên Sư Mạnh Vân QuyChương 1404: Đây chính là Đông Thiên Sư Mạnh Vân Quy
Bạch Ngọc Quỳnh dở khóc dở cười nói:
- Nơi này đã gân đến Thái Hư rồi, ngươi mau quay về Thiên Đình đi.
Long Điêu cảm ơn nàng, mời Lam Ngự Điền ở trên lưng mình xuống, lập tức vỗ cánh bay đi, hóa thành một vệt lưu quang biến mất ở trong Tỉnh Không.
Bạch Ngọc Quỳnh giật mình kinh ngạc, mặc dù tốc độ của Long Điêu Vũ Lâm Quân rất nhanh, nhưng cũng không đến mức nhanh như vậy!
Hiển nhiên, khoảng thời gian Long Điêu đi theo thiếu niên nhân tộc tên là Lam Ngự Điền này, bất giác lại đạt được rất nhiều lợi ích.
Quả nhiên Lam Ngự Điền mang lại cho người ta có cảm giác kỳ diệu, ở bên cạnh hắn, Bạch Ngọc Quỳnh chỉ cảm thấy đại đạo trở nên vô cùng thân thiện, rất nhiều đạo pháp thần thông từ trước đến nay nàng chưa từng tiếp xúc, chưa từng nghĩ tới tự nhiên lại hiểu được, cảm ngộ được, vô cùng kỳ lạ.
Có lẽ Long Điêu kia không hề bị Lam Ngự Điền mê hoặc mà là bị đạo vận trên người thiếu niên này hấp dẫn, mơ màng đi theo hắn, nhưng tình cờ lại có được rất nhiều lợi ích.
Trong lòng Bạch Ngọc Quỳnh không cảm thấy có thiện cảm, cười nói:
- Ngươi tên là Lam Ngự Điền? Ta gọi ngươi là Lam đệ hay là Điền đệ đây?
Ngay lập tức nàng lại lắc đầu nói:
- Điền đệ thì không được, đồng âm với Thiên Đế, bị chém đầu mất.
Lam Ngự Điền nói: - Tỷ tỷ cứ gọi ta là Ngự đệ đi!
- Ngọc Đế?
Bạch Ngọc Qưỳnh cười hì hì nói:
- Cái tên này cũng sẽ bị chém đầu mà! Tên của ngươi thật kỳ lạ, trong tên của ngươi chỉ có họ là có thể xưng hô, bất kể gọi ngươi là Ngự đệ hay Điền đệ thì đều sẽ bị chém đầu. Ai đặt cho ngươi cái tên này vậy? Phóng khoáng ghê.
Lam Ngự Điền lắc đầu nói:
- Ta không nhớ nữa, ta bị mất trí nhớ rồi. Ca ca của ta cũng không biết ai đặt cái †ên này cho ta.
Bạch Ngọc Quỳnh nhìn hắn, thương cảm hỏi:
- Lam đệ muốn đi đâu?
- Ta không biết.
Lam Ngự Điền thành thật đáp:
- Ta cũng không biết ta muốn đi đâu, đã thế ta còn bị lạc đường. Bây giờ chỉ đành đi đến chỗ nào thì biết chỗ ấy.
Bạch Ngọc Quỳnh dở khóc dở cười, cũng thật lòng yêu mến hẳn, cười nói:
- Nếu ngươi đã không có nơi nào để đi, vậy thì cùng ta đi đến Thái Hư đi. Ngươi chạy tán loạn khắp nơi như vậy cũng không phải là biện pháp hay, đi đến Thái Hư, tốt xấu gì cũng có ta bảo vệ ngươi.
Lam Ngự Điền bèn gật đầu vô cùng ngoan ngoãn.
Bạch Ngọc Quỳnh nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của hắn, trong lòng lại càng cảm thấy yêu thích, càng thấy thương cảm, thầm nghĩ:
- Hình dáng trẻ con này của hắn rất giống một người, có điều bây giờ Mục Thiên Tôn đã xử sự rất bá đạo, nhưng dung mạo của hắn vẫn có vài phần tương tự với Lam Ngự Điền. Vùng đất Thái Hư, trong lãnh địa của Thiên Đình, Tân Mục đã rời khỏi thân thành Bạch Ngọc Quỳnh trấn thủ, đi đến một chỗ trấn thủ khác của một vị Thiên Sư Thiên Đình tên là Mạch Vân.
Lúc này, tứ đại Thiên Sư, tứ đại Thiên Vương của Thiên Đình đều dẫn đầu đại quân của mình đi đến chỗ của Thái Hư, mỗi người có một điểm đóng quân, tự mình thống lĩnh đại quân của mình.
Ngoại trừ bọn họ ra còn có tứ sắc Đại Đế cũng có riêng đường quân mã của mình.
Trong tứ đại Thiên Sư, Thiên Sư đầu tiên là Bắc Thiên Sư Thương Bình Ẩn, Thiên Sư thứ hai là Đông Thiên Sư Mạnh Vân Quy, Thiên Sư thứ ba là Tây Thiên Sư Bạch Ngọc Quỳnh, Thiên Sư thứ tư là Nam Thiên Sư Chúc Thiếu Bình.
Trong tứ đại Thiên Vương, Tân Mục đã từng gặp Thương Bình Ẩn, Bạch Ngọc Quỳnh, còn vị Thiên Sư thứ hai Mạnh Vân Quy này, mặc dù Tân Mục chưa bao giờ gặp hắn nhưng lại nghe danh đã lâu.
Mạnh Vân Quy xuất thân từ Vũ Hóa Thiên, sở thích lớn nhất là vơ vét của cải châu báu, bởi vậy mà thanh danh không hề tốt chút nào.
Người què mang theo Lam Ngự Điền tiến hành đào tạo huấn luyện nghiêm khắc, trong đó có một lần khảo hạch quan trọng nhất, chính là đi trộm bảo khố của Vũ Hóa Thiên Mạnh Vân Quy.
Mà vị Mã Gia từng tu hành Như Lai Đại Thừa Kinh cũng đi theo, chịu trách nhiệm canh chừng cho bọn họ, đồng thời kiểm tra cạm bẫy thần thông, còn giúp bọn họ xóa bỏ dấu vết, tránh để lại đầu mối nào.
Đương nhiên Mã Gia không hề tham tiền, hắn chỉ muốn dìu dắt và giám sát "vãn bối” Lam Ngự Điền này, tránh để Lam Ngự Điền đi lệch hướng, mặc dù người què và Lam Ngự Điền cũng đưa cho hẳn một phần "tang vật".
Tân Mục đi đến thần thành nơi đóng quân của Đông Lạc Sư Môn Mạnh Vân Quy, chỉ nhìn thấy Mạnh Vân Quy trị quân nghiêm chỉnh, mặc dù tiếng tăm không tốt, nhưng quả thực là một tên lão luyện trong việc dẫn binh đánh trận.
- Tứ đại Thiên Sư của Thiên Đình đều là những nhân vật dẫn binh đánh trận, còn tứ đại Thiên Sư của Khai Hoàng lại không phải là người tài trong việc dẫn binh đánh trận, mà là những vị thần tướng có khả năng cai trị thiên hạ.
Tân Mục trầm ngâm, rơi vào suy tư.
Tiều phu, thư sinh, lão nông, ngư ông, tiều phu Văn Thiên Các đều quan sát đại cục biến pháp Khai Hoàng, nắm chắc phương hướng chủ yếu, thư sinh Yên Vân Hề chủ yếu nắm giữ quân chính biến pháp, lão nông chủ yếu năm giữ biến cách của sinh kế bách tính, ngư ông chủ yếu nắm giữ biến cách của thần thông đạo pháp.
Tứ đại Thiên Sư của Thiên Đình chú trọng chiến lực, không có bất cứ nhu cầu gì với biến cách.
- Tứ đại Thiên Sư của Thiên Đình cũng chính là bốn người giỏi về luyện binh và đánh trận, danh tiếng Thiên Sư có thừa. Đối với công việc quan sát đại cục với chư thiên không có nhiều thành tựu.
Tần Mục vừa nghĩ đến điều này thì chỉ nghe thấy có một tiếng cười truyền đến:
- Mục Thiên Tôn từ xa đến đây, Vân Quy đón tiếp có chỗ nào sai sót mong Thiên Tôn bỏ quá cho!
Tân Mục nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, chỉ thấy một nam tử trung niên đang bước nhanh về phía bên này, vẻ tươi cười tràn ngập gương mặt, chòm râu ở dưới môi hẳn rất dài, từ hai bên mép rủ xuống, cùng với chòm râu ở môi dưới tạo thành hình cái nĩa.
Đây chính là Đông Thiên Sư Mạnh Vân Quy.