Chương 1405: Thiên Sư thứ hai
Chương 1405: Thiên Sư thứ haiChương 1405: Thiên Sư thứ hai
Mạnh Vân Quy bước nhanh lên phía trước, cười nói:
- Mục Thiên Tôn một đường thị sát đến đây khiến Mạnh mỗ không khỏi lo sợ. Ta vừa mới từ chỗ của Minh Đế Âm Thiên Tử trở về, Âm Thiên Tử khen ngợi Mục Thiên Tôn không ngớt lời. Hắn nói Thiên Tôn có tình có nghĩa với người của mình, giúp người gặp nạn, còn đối với kẻ thù thì tức giận như gió cả, thủ đoạn phích lịch, đúng là tấm gương của vãn bối chúng ta.
Tần Mục cười ôn hòa nói:
- Âm Thiên Tử còn nói gì nữa?
Mạnh Vân Quy đáp:
- Âm Thiên Tử còn nói, hắn nghe nói Thiên Tôn bị đánh lén, bởi thế mà trong lòng lo sợ, hận không thể lập tức chạy như bay đến chịu đòn nhận tội với Thiên Tôn, tiếc rằng có trách nhiệm nặng nề trên vai, hẳn không dám tự ý rời khỏi vị trí phụ trách, mong Thiên Tôn chớ trách tội.
Tân Mục phất tay áo:
- Đều là chuyện nhỏ thôi, ngươi nói với Âm Thiên Tử là ta không trách hắn, kẻ thù xông đến đều bị ta giết hết rồi, bảo hắn không cần phải đau đáu trong lòng.
Mạnh Vân Quy cảm khái nói:
- Thiên Tôn đại nhân đại lượng, nếu như Âm Thiên Tử nghe được nhất định sẽ cảm động rơi nước mắt, nghẹn ngào không nói lên lời.
Tân Mục ha ha cười lớn.
Mạnh Vân Quy nở nụ cười phụ họa rồi chuyển đề tài nghiêm mặt nói:
- Thiên Tôn, nghe nói viện quân của quân địch đang đến chính là thuộc hạ cũ của nghịch tặc Tân Nghiệp, quân đội của Phong Đô, mấy tên thổ phỉ cũng trốn ở trong đó. Mấy ngày nay, hai vị Thiên Tôn hỏi thăm bọn ta nói nghịch tặc Phong Đô đến đây, chỉ sợ trong thời gian ngắn Âm Thiên Tử khó mà đánh chiếm được U Đô Thái Hư. Mục Thiên Tôn có kế sách đối phó gì không?
Tân Mục trầm ngâm một chút nói:
- Ta cũng nhận được một tin, Thái Đế đã hồi sinh, trốn thoát từ bên trong lĩnh vực thần thức vô thượng rồi. So sánh với loạn đảng Tần Nghiệp thì Thiên Đế mới là họa lớn.
Mạnh Vân Quy nhướng lông mày lên, trầm ngâm nói:
- Thiên Tôn nói không sai, quả thật Thiên Đế là một mối họa ngầm! Thế nhưng Phong Đô và U Đô Thái Hư nên xử lý thế nào? Vẫn phải xin Mục Thiên Tôn chỉ bảo.
- Chuyện này đơn giản.
Tân Mục vui vẻ hòa nhã nói: - Chất nữ Hư Thiên Tôn của ta cũng là con gái của Thổ Bá. Nếu để nàng ra tay thì đừng nói là Phong Đô tâm thường, đập tan U Đô Thái Hư cũng là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.
Mạnh Vân Quy thấp giọng cười nói:
- Nếu như Hư Thiên Tôn đến tấn công U Đô Thái Hư, vậy thì Thần Vương của Khai Hoàng với Tạo Vật Chủ sẽ có cơ hội liên thủ để đánh Hỏa Thiên Tôn. Một mình Hỏa Thiên Tôn chẳng thể nào chống đỡ được.
- Vậy Thiên Đình điều động thêm một vị Thiên Tôn khác tới.
Tân Mục suy nghĩ giây lát rồi nói:
- Ba vị Thiên Tôn cũng đủ để ứng phó cục diện trước mắt rồi.
Mạnh Vân Quy võ tay cười nói:
- Quả nhiên là chủ ý hay! Không biết Mục Thiên Tôn cho rằng nên điều động vị Thiên Tôn nào? Tân Mục trầm giọng nói:
- Ta cho rằng chắc chắn phải là Hiểu Thiên Tôn. Hiểu Thiên Tôn và Hỏa Thiên Tôn đều là nhân tộc, lại là bạn bè trí cốt của nhau, để hắn xuất mã chắc chắn loại bỏ được Tần tặc.
Mạnh Vân Quy do dự nói:
- Những lời Thiên Tôn nói rất có lý, rất có lý... Thiên Tôn cho rằng sau khi Hiểu Thiên Tôn rời đi thì liệu Nguyên Mộc và Thần Khí Ngự Thiên Tôn của Hiểu Thiên Tôn có bị kẻ trộm đột nhiên xuất hiện cướp đi không?
Tần Mục võ tay cười lớn.
Mạnh Vân Quy cũng ha ha cười theo.
Tân Mục khen ngợi nói:
- Mạnh Thiên Sư là người thấu đáo, vậy ngươi cho rằng nên điều động vị Thiên Tôn nào đây?
Mạnh Vân Quy cười nói: - Thần sao dám điều động Thiên Tôn chứ? Chỉ có điều, nếu như Hạo Thiên Tôn có thể đến Thái Hư thì chắc chắn là tốt nhất. Hạo Thiên Tôn không có phân lãnh địa, hắn không cần lo lắng sau khi rời đi bị kẻ trộm thừa dịp xông vào cướp lấy Thần Khí Ngự Thiên Tôn. Hơn nữa võ lực của Hạo Thiên Tôn cũng mạnh mẽ, có hắn đến đây cũng đủ để dập tắt loạn thế Thái Hư.
Tân Mục thở dài:
- Ở trong tứ đại Thiên Sư tên ngươi xếp thứ hai?
- Đúng vậy.
Mạnh Vân Quy cúi người đáp.
Ánh mắt Tần Mục nhìn hắn sâu xa:
- Ngươi rất tham tiền?
Mạnh Vân Quy thấp giọng cười:
- Đã là người thì không thể không có nhược điểm, tham tiền có thể tránh được cái chết. Tân Mục nhẹ nhàng gật đầu, cất bước rời đi thản nhiên nói:
- Không thể xem thường được.
Mạnh Vân Quy đưa mắt nhìn theo hắn rời đi thật xa, một lúc lâu sau mới đột nhiên phất ống tay áo lên, bức tường của trạch viện ở phía sau hắn lập tức sụp đổ, lộ ra Thần Ma ở khắp sân.
Những Thần Ma bỗng nhiên xuất hiện này đều là họa sư, tay cầm bút vẽ, bút mực đặt ở bên cạnh đều đang vẽ tranh ở trên giá.
Vậy mà trên những tờ giấy vẽ của những họa sư này tất cả đều vẽ Tần Mục!
Những họa công của họa sư Thiên Đình này có cao có thấp, nhưng đều giống nhau như đúc, Tân Mục ở trong tranh sống động như thật, có thể đi lại trong tranh thậm chí còn mở miệng nói chuyện!
Không chỉ như vậy, những họa sư này còn đề tự trên tranh, những chữ viết lên đều là phân tích tính cách của Tân Mục; ngữ khí, cử chỉ, mưu kế, biểu cảm, y phục, biểu tình nhỏ bé, mạch máu vận hành lúc nói chuyện, nhịp tim, biến hóa nho nhỏ trên cơ thịt ở mắt của Tân Mục cũng được bọn họ ghi nhớ lại.
Mạnh Vân Quy thu hồi những bức tranh này lại, phất tay để những họa sư Thiên Đình kia lui xuống, còn hắn cầm lấy tập tranh lật xem từng bức một rất cẩn thận tỉ mỉ, nhưng không đưa ra lời bình gì.
Một giọng đột nhiên nói truyền đến:
- Mạnh Thiên Sư, phân tích trong lòng ngươi về Mục Thiên Tôn thế nào rồi?
Mạnh Vân Quy xoay người, khom người cúi chào nói:
- Hư Thiên Tôn, thần cho rằng nên nhanh chóng giết Mục Thiên Tôn đi nếu không tất thành họa lớn!