Chương 1407: Thái Đế vô song (2)
Chương 1407: Thái Đế vô song (2)Chương 1407: Thái Đế vô song (2)
Hư Thiên Tôn nhìn hắn, thân thể Mạnh Vân Quy lại càng cúi xuống thấp hơn, gần như là sắp quỳ xuống đất.
Đột nhiên, Hư Thiên Tôn bật cười nói:
- Nếu như sau này người chiến thắng là Mục Thiên Tôn thì sao?
Thân thể Mạnh Vân Quy cúi xuống thấp đến nỗi không chống đỡ nổi, rầm một tiếng quỳ rạp xuống dưới đất, không dám nói gì.
- Đứng lên đi.
Hư Thiên Tôn không mặn không nhạt nói:
- Ở trước mặt ta không cần thiết phải cẩn thận như vậy. Ngươi tính đi tính lại, nhưng lại không tính đến Thái Đế hồi sinh sẽ gây ra biến hóa gì. Thái Đế mới là mối tai họa ngầm, hẳn hồi sinh lần này, chắc chắn sẽ không an phận nữa.
Thân hình của nàng dân dần biến mất, âm thanh từ xa truyền đến:
- Trước hết có giết Mục Thiên Tôn hay không cứ gạt sang một bên, trước mắt Thái Đế mới là vấn đề quan trọng nhất, hắn vẫn không rời khỏi Thái Hư vẫn ẩn nấp ở đâu đây?
Mạnh Vân Quy cẩn thận từng li từng tí bò dậy, thấp giọng nói:
- Mục Thiên Tôn đến đây là đến để xem bản lĩnh của ta. Không biết hẳn đã nhìn thấy cái gì...
- Cái tên Mạnh Vân Quy này đáng gờm thật đấy.
Tân Mục đi đến thần thành của Thiên Sư thứ nhất Thương Bình Ẩn, đi lại trong đại doanh của Thiên Đình, kẻ qua lại đều là tướng sĩ, binh mã hùng tráng của Thiên Đình. - Trong đình viện sau lưng hẳn có rất nhiều họa sư Thiên Đình, họa đạo của những họa sư này còn chưa nhập môn, bọn họ đang quan sát ta, vẽ ta, nhưng họa đạo của bọn họ không đẹp, vừa nhất bút lên đã không giấu giếm được ta. Mạnh Vân Quy mượn bút của bọn họ để vẽ ta, dựa vào đó suy đoán ra tính cách của ta, nhược điểm của ta.
Tân Mục quan sát bốn phía xung quanh, điều tra thăm dò trận thế đại quân của Thiên Đình, thầm nghĩ:
- Nhưng mà hắn không nhìn ra được gì. Hỏa Thiên Tôn đã gặp ta rồi, vậy thì người ở sau lưng Mạnh Vân Quy chắc hẳn là Hư Thiên Tôn.
Ánh mắt hắn lóe sáng, đột nhiên có một tướng sĩ Thiên Đình đi đến bên cạnh hẳn dừng lại cười nói:
- Mục Thiên Tôn, chúng ta nên nói chuyện hẳn hoi rồi. Trong lòng Tần Mục giật thon thót, nhìn tướng sĩ Thiên Đình kia, gương mặt của tướng sĩ là khuôn mặt xa lạ, hắn chưa từng nhìn thấy.
Tướng sĩ đi theo hắn bước lên phía trước rồi nở nụ cười cổ quái nói:
- Nhiều lần ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, nhưng lại không ngờ đến việc ta hồi sinh đúng không?
- Thái Đết!!
Sắc mặt Hư Thiên Tôn khẽ thay đổi, chỉ thấy tướng sĩ kia dừng bước, mê mang gãi gãi đầu, tiếp tục đi tuần tra.
Lúc này Thần Nhân Thiên Đình khác đi đến bên cạnh Tần Mục rồi nhìn Tân Mục cười nói:
- Mục Thiên Tôn, chúng ta cũng không phải là đại kẻ thù không chết không thôi, ngươi không cần thiết chỉ chằm chằm nhằm vào ta. Thân Nhân bước ngang qua người Tân Mục không ngoảnh lại.
Tân Mục tiếp tục tiến lên phía trước, một vị Thần Nhân đi đến trước mặt, lướt qua người hắn rồi nhìn hắn cười nói:
- Sự cường đại của ta, sợ là ngươi cũng không tưởng tượng được.
Tân Mục bước nhanh lên phía trước, bên trong tòa thần thành này, mỗi một Thần Nhân đi qua bên cạnh người hắn đều nở nụ cười với hắn. Thần thức của Thái Đế thật đáng sợ, có thể di chuyển hết từ thân thể của người này đến người khác, lúc nào cũng thầm thì ở bên cạnh hắn.
Lúc này Tần Mục nhìn thấy Thiên Sư Thiên Đình đầu tiên - Thương Bình Ẩn, đang chỉnh đốn quân bị.
Hắn tiến lên phía trước, Thương Bình Ẩn ngoảnh đầu lại nhìn, trên mặt nở nụ cười quỷ dị: - Mục Thiên Tôn, ngươi định đền bù ta như thế nào đây?
Trong đầu Tân Mục vang lên ong ong.
Không ngờ rằng đám cường giả Đại Đế Tọa như Thương Bình Ẩn cũng không hề có chút sức lực chống lại nào khi đối diện với thân thức của Thái Đế.
Nhưng đúng lúc này, toàn bộ thần thành, trăm vạn thiên binh đồng thời quay đầu lại, nhìn Tân Mục đồng thanh nói:
- Đền bù cho tal
Toàn bộ thần thành, cả trăm vạn thiên binh thiên tướng, thế mà lại cùng lúc trở thành tiếng nói của Thái Đết
Trong lòng Tần Mục không khỏi sợ hãi, thân thức của Thái Đế mạnh như vậy, cho dù là Thương Bình Ẩn thì lúc này cũng rơi vào sự khống chế của Thái Đế, không hề có sức đánh trả!
Thậm chí chỉ sợ ngay cả một cường giả Đại Đế Tọa như Thương Bình Ẩn cũng không biết bản thân mình đã bị đã bị thân thức của Thái Đế xâm chiếm, hắn sẽ không có ký ức việc mình từng bị Thái Đế kí sinh!
Tân Mục cố gắng giữ vững tinh thân, cười nói:
- Thái Đế đạo hữu muốn nói chuyện sao? Thế thì chúng ta nói một lúc vậy. Thái Đế muốn nói chuyện gì?
Thương Bình Ẩn cười đáp:
- Mục Thiên tôn, ngươi là một người thông minh, chắc ngươi cũng biết ta muốn nói gì rồi.
Sắc mặt của Tân Mục nghiêm nghị, nghiêm mặt đáp:
- Chuyện về Tạo Vật Chủ của Bỉ Ngạn Hư Không thì ta không có gì để nói cả! Nếu như đạo hữu tới đây để nói chuyện này thì ngươi có thể về được rồi. Đó là giới hạn của ta, không thể đàm phán thương lượng! Thương Bình Ẩn ha ha cười lớn:
- Được! Thế thì không nói về Tạo Vật Chủ. Lần này ta đến là để nói về Nguyên Thạch Thái Sơ trong ấn đường của ngươi!
Khóe mắt Tần Mục giật giật, bình thường con mặt dọc ở ấn đường của hắn đều nhắm chặt, người khác chỉ có thế nhìn thấy ấn đường của hắn hơi lồi lên một chút, nhưng căn bản không thể nhìn ra được ấn đường hắn còn có một con mắt.
Chỉ vào những lúc cần thiết, hắn mới mở con mắt ở ấn đường ra.
Nhưng Thái Đế đã nhìn thấy con mắt này rất nhiều lần rồi, uy lực của con mắt dọc cũng vô cùng kinh người, trong đó điều càng khiến người khác kinh ngạc hơn là đồng tử bằng Nguyên Thạch Thái Sơ.
Thái Đế là chủ nhân đời đầu tiên của Nguyên Thạch Thái Sơ, đương nhiên là Nguyên Thạch Thái Sơ trong mắt của Tân Mục không giấu nổi hẳn. - Ngươi muốn có được Nguyên Thạch Thái Sơ?
Tân Mục cười đáp:
- Cũng không phải là không được. Ngươi muốn lấy gì ra để trao đổi?
- Dùng Vô Ưu Hương của Thái Hư và tính mạng của Tạo Vật Chủ ra để trao đổi.