Chương 1434: Hạo Thiên Tôn lo trước tính sau
Chương 1434: Hạo Thiên Tôn lo trước tính sauChương 1434: Hạo Thiên Tôn lo trước tính sau
Mọi người xua đuổi tâm ma, đi qua ngọn núi do cái đầu to lớn kia hóa thành, lại nhìn thấy những ngọn núi thân phía trước khí mù dập dềnh, thần quang chiếu rọi, lan tỏa khắp núi sông.
Những nơi khác trong Ma Vực Thái Hư rất đáng sợ u ám, nhưng ở đây lại giống như nơi cư trú của thần thánh, hoa lệ đến mức không thể tả.
Có bốn hẻm núi phía trước, xem ra phải đi theo nhiều hướng khác nhau rồi.
Hào quang biến mất, bao phủ khắp bầu trời trên bốn hẻm núi, ánh sáng trời bầu trời mập mờ giống như cực quang.
Vậy mà nơi đây lại chẳng có lấy một †âm ma nào, đúng là quái dị.
Tịch Thiên Quân trầm ngâm một hồi rồi phái một thân tướng bay lên không trung. Thần tướng đó đứng sừng sững trên không rồi nhìn xuống phía dưới:
- Thiên Quân, thần quang ở đây rất là dày đặc, che lấp cả dãy núi phía trước, không thể nhìn thấy bên trong có cái gì cải
Tịch Thiên Quân nói:
- Ngươi xuống đó xem thử!
Thần tướng đó nhận lời, phí thân tiến vào trong thần quang. Đột nhiên máu thịt tan ra, nguyên thần tan rã, kêu cũng chẳng kêu lấy một tiếng mà đã hóa thành một đống xương vụn rơi xuống từ trong thần quang.
Mọi người đều cùng chung một suy nghĩ, nhìn về phía thân quang trong hẻm núi phía trước, vẫn còn do dự không dám tiến lên.
Thánh Nhân tiêu phu cao giọng nói:
- Những ngọn núi thân và hào quang này là do phù văn đại đạo trong đầu thần khí Ngự Thiên Tôn hóa thành, mọi người nhất định phải cẩn thận!
Mọi người đều lần lượt nhìn sang, ánh mắt tập trung vào người hắn, tỏ vẻ khó hiểu.
Thánh Nhân tiều phu chính là Thiên Sư số một của Thiên Đình Khai Hoàng, là kẻ đối địch sống mái với đám người của Thiên Đình. Song người này trí tuệ cực cao, người khác chưa nhìn ra điểm kỳ lạ của nơi này nhưng hắn đã nhìn ra rồi, đúng là bản lĩnh khiến người ta khiếp sợ.
Nhưng mà làm sao tiều phu lại có lòng tốt nói cho bọn họ biết sự nguy hiểm của nơi này, để bọn họ có thể phòng bị trước được chứ?
Tịch Thiên Quân đột nhiên ấp úng, cười nói:
- Ta tin ngươi mới lạ, lão già khốn kiếp nhà ngươi rất là xấu xa, chắc chẳn là đang giở trò xấu gì trong này rồi!
Thánh Nhân tiêu phu cười nói:
- Mọi người đến đây đều có mục đích như nhau, không những không phải kẻ địch, ngược lại còn là bạn, đương nhiên ta phải nói cho chư vị biết nguy hiểm ở đâu rồi.
Ánh mắt mọi người chợt lóe sáng, ai nấy đều chẳng nói lời nào.
Tịch Thiên Quân cười nói:
- Từ khi nào mà Văn kê tặc tốt bụng thế? Ta từng bị ngươi hố một phen, không thể tin ngươi được.
Tuy là nói thế, hắn vẫn thỉnh giáo, nói:
- Văn kê tặc, có phải ngươi đã nhìn ra được, Hạo Thiên Tôn đã rơi vào trong hẻm núi đó không?
Thánh Nhân tiều phu chẳng để tâm lắm đến cái danh xưng "Văn kê tặc" này, nói: - Thiên Quân, lòng dạ của Thiên Tôn rất khó đoán, ta có tài có đức gì, sao dám tùy tiện phán đoán tâm ý của Hạo Thiên Tôn chứ? Nhưng mà Hạo Thiên Tôn đã bố trí bốn hẻm núi, cũng đã làm rồi, thế thì có thể đoán được tâm ý của hắn rồi.
Hắn dò xét một hồi ở phía trước bốn hẻm núi rồi nói:
- Đường tới hẻm núi ở đây, trông như chỉ có bốn đường, kỳ thực có tổng cộng tám đường.
Mọi người đều kinh ngạc, ai cũng nhìn sang, cho dù là Xích Đế Tê Hạ Du, Tịch Thiên Quân và Yến Vân Hề cũng không nhìn ra bốn hẻm núi đó ở đâu.
Thiên Sư võ đấu Trạc Trà thì càng khỏi nghĩ tới, còn Tạo Vật Chủ Tu Trọng và Tàm Nữ thì lại càng không hiểu biết nhiều về thân thông của ngoại giới.
Phía xa, Bạch Ngọc Quỳnh cũng không nhìn ra những hẻm núi khác đang ẩn ở chỗ nào, vội vàng nhìn sang Tân Mục:
- Mục Thiên Tôn, ngươi nhìn ra không? Nghe nói ngươi là Văn kê... là đệ tử của Văn Thiên Các, nghĩ chắc nhất định sẽ học được bản lĩnh của hắn!
Tân Mục lắc đầu, tức giận bất bình nói:
- Lão già khốn kiếp đó chưa từng dạy †a cái gì!
Bạch Ngọc Quỳnh nghi hoặc nói:
- Không phải thế chứ? Nghe nói Văn Thiên Các đâu đến nỗi thiên vị.
Tân Mục hậm hực nói:
- Sau đó hắn muốn dạy ta, ta nhất thời ra vẻ làm giá, trêu chọc khiêu khích hắn một phen rồi nói không học.
Bạch Ngọc Quỳnh nhìn trân trân, cẩn thận nói:
- Vẫn nên học bản lĩnh của Văn kê... Văn Thiên Các. Thời đại Khai Hoàng năm đó, hắn đã dạy không biết bao nhiêu đệ tử, người nào cũng đều đạt thành tựu xuất chúng, danh chấn thiên hạ. Cho dù là thân thánh trong Thiên Đình cũng phải hết lời khen ngợi hắn.
Tần Mục tối sầm mặt, chẳng nói gì.
Thánh Nhân tiều phu lấy ra mấy lá cờ nhỏ, tiến lên phía trước, nói:
- Những hẻm núi này chính là phù văn đại đạo trên đầu của thần khí Ngự Thiên Tôn, nhưng mỗi hẻm núi đều bắt đầu từ một hướng khác nhau, thật ra là do thất khứu của thần khí Ngự Thiên Tôn hóa thành.
Hắn ta vẽ phù văn lên cờ, cắm mỗi lá cờ nhỏ vào mỗi hẻm núi đã hiện rõ lối vào, không nhanh không chậm, nói:
- Mắt tai miệng mũi, hai mắt hóa thành hai hẻm núi, hai tai hóa thành hai hẻm núi, hai lỗ mũi hóa thành hai hẻm núi, còn miệng thì hóa thành một hẻm núi.
Hắn cắm bốn lá cờ xuống, chỉ thấy trên bốn lá cờ dân dần phát sáng, chiếu vào trong bốn hẻm núi đó.
Ánh sáng của phù văn chiếu vào trong hẻm núi. Chỉ thấy ở lối vào, ánh sáng đột nhiên chiếu vào vách núi dựng đứng ở hai bên giống như ánh sáng lao một đường từ lối vào đến nơi sâu tận cùng trong hẻm núi!
Bốn đường ánh sáng đi qua, chỉ thấy hai bên vách đá đều dán đầy phù văn đại đạo!
Vù vù vù vùi
Từ nơi sâu cùng cực trong hẻm núi truyền đến những tiếng vang chấn động, ba hẻm núi còn lại cũng dần dần hiện ra trước mặt mọi người!
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều ngơ ngác, đột nhiên Tịch Thiên Quân cao giọng nói: - Không đúng, Văn kê tặc, ở đây chỉ có bảy hẻm núi thôi! Hẻm núi thứ tám mà ngươi nói đâu?
Thánh Nhân tiều phu lại lấy ra ba lá cờ nữa, vẽ phù văn lên, cắm xuống phía trước ba hẻm núi vừa xuất hiện, ba đường ánh sáng khác lại từ trong ba hẻm núi lóe lên.
Sau ba tiếng rung chuyển chấn động, hẻm núi thứ tám cũng hiện ra.
Thánh Nhân tiều phu vỗ tay, nói:
- Hẻm núi thứ tám đã hiện ra. Hẻm núi thứ tám này, chính là nơi ẩn thân của Hạo Thiên Tôn.
Bạch Ngọc Quỳnh nhìn thấy cảnh này thì nói với Tân Mục:
- Mục Thiên Tôn, ngươi nên đi học hỏi thêm một chút đi!