Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1404 - Chương 1449: Lên Cửu Tiêu, Xuống Cửu Tuyền (2)

Chương 1449: Lên cửu tiêu, xuống cửu tuyền (2) Chương 1449: Lên cửu tiêu, xuống cửu tuyền (2)Chương 1449: Lên cửu tiêu, xuống cửu tuyền (2)

Nhưng đúng lúc này, Tân Mục giang rộng năm ngón tay, một chưởng võ lên trời cao.

Thân hình Hạo Thiên Tôn bay lên không trung, càng lúc càng cao. Nhưng đúng lúc này, hẳn thấy bầu trời trở nên mỏng hơn, nhẹ bằng đi như không có độ dày.

Thân xác của hắn thậm chí bị kéo căng, duỗi dài ra, dần trở nên mỏng manh giống như bầu trời, cuối cùng hóa thành hư không.

Đại La Thiên Thượng Tụ Viên Thành!

- Năm đó quả nhiên là ngươi là kẻ ăn trộm ở điện Chiêu Dương với Vân Thiên Tôn!

Hạo Thiên Tôn chợt nhớ ra, khi ấy hắn và Vân Thiên Tôn kẻ trước người sau lấy cắp ở điện Chiêu Dương, gặp phải một cao thủ khác thi triển ra một chiêu này. Nhưng pháp lực lại kém xa hắn, bị hắn dùng pháp lực cuồn cuộn cưỡng chế phá vỡ.

Mà bây giờ Tần Mục lại thi triển chiêu này một lần nữa, hắn đã nhận ra ngay.

Giọng nói của Tân Mục vang lên:

- Hạo Thiên Tôn, năm đó ngươi có pháp lực phá được thần thông của ta, giờ ngươi còn có thể hay không?

- Đã không còn nữa, nhưng ta luyện thành Tiên Thiên Nhất Khí rồi!

Vô số vết thương trên người Hạo Thiên Tôn nổ tung, vứt bỏ một phần tu vi không thể trấn áp được nữa, thân hình hơi run lên, hòa làm một với Đại La Thiên của Tân Mục, rồi lại khẽ run một cái, thoát ra khỏi một chiêu Đại La Thiên Thượng Tụ Viên Thành. Tân Mục kinh ngạc, hai cánh tay bỗng mọc ra từ dưới nách, bốn cánh tay chụp vào giữa, Thiên Hà mênh mông cuồn cuộn xoay quanh Hạo Thiên Tôn, Tứ Cực Thiên ầm ầm dựng lên!

Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ hiện lên, cùng đánh về phía Hạo Thiên Tôn ở giữa.

Thiên Hà Lãm Tương Quan Tứ Cực!

Uỳnh!

Hạo Thiên Tôn thổ huyết, rớt xuống từ trên cao như sao chổi đâm vào mặt đất, nên xuống vùng đất Thái Hư, trên mặt đất bùng lên ánh lửa xông tận trời, một cột khói hình nấm từ từ mọc lên.

Tân Mục đầu dưới chân trên, bàn tay chụp xuống dưới. Chưởng lực của hắn khắc vào nơi Hạo Thiên Tôn rơi xuống. Đại địa không hề chìm xuống mà ầm một tiếng đột ngột nhô lên. Đại đạo pháp tắc của hắn hình thành một gốc Nguyên Mộc trên vùng đất Thái Hư. Nguyên Mộc đỡ lấy thân thể tàn tạ của Hạo Thiên Tôn, nhận lấy một chưởng vang dội của Tần Mục.

Nguyên Mộc sinh trưởng nhanh chóng, cao đến đỉnh cây nấm, va chạm với chưởng ấn của Tần Mục. Xung động kịch liệt lan ra bốn phương tám hướng, không trung hình thành một vầng bạch quang. Bạch quang như đao, san bằng tứ phương, như muốn xẻ bầu trời vùng đất Thái Hư thành hai nửa.

Trong chớp mắt chưởng lực đập xuống, bóng dáng Hạo Thiên Tôn đột nhiên biến mất. Một giây sau, thân hình của hắn đã xuất hiện trong U Đô Thái Hư, nện xuống mặt đất một tiếng rầm vang dội, lăn lông lốc đi như hình nộm bị quăng quật, bản lên rồi lại rơi xuống, rồi lại bắn lên, lăn không biết bao xa. Hắn lấy Tiên Thiên Nhất Khí hóa thành đại đạo U Đô, trốn vào U Đô, thoát khỏi sát chiêu của Tân Mục.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Trên đường hắn lăn đi, thân thể không ngừng nổ tung, ra sức loại bỏ năng lượng dư thừa trong cơ thể mình. Cho dù có phế đi một phần tu vi, chỉ cần lấy lại được mạng sống từ tay Tân Mục thì hắn cũng chẳng xá gì.

Hắn chỉ cần chạy trốn tới lãnh địa của Âm Thiên Tử, Tân Mục sẽ không thể bắt được hắn. Âm Thiên Tử như cây liền cành với hắn, trăm vạn năm qua đều là hắn chiếu cố Âm Thiên Tử, chắc chắn Âm Thiên Tử sẽ bảo vệ hắn chu toàn.

Nhưng bầu trời U Đô Thái Hư đột nhiên nứt ra, rầm rầm, từng cây cột hắc ám †o lớn mọc lên từ mặt đất. Những cây cột tràn ngập khói đen dày đặc, kèm theo ánh lửa. Quâng lửa xoay quanh cây cột, hiện ra chi chít phù văn đại đạo U Đô.

- Hạo huynh à, U Đô không phải địa bàn của Âm Thiên Tử, mà là địa bàn của ta.

Thân hình to lớn của Tân Mục từ trên trời giáng xuống. Lúc đáp xuống đất đã biến thành Ma Thần đầu bò mặt hổ thân người giống như vị thần Tuyên Cổ mất đi một mạng thì lại tiếp tục tái sinh, nắm trong tay hết thảy linh hồn.

Hoa văn trên những trụ đen tràn ngập ánh lửa hiện lên, ngày càng rõ ràng, hóa thành từng gương mặt Thổ Bá. Ba con mắt của Thổ Bá chuyển động vang lên tiếng lọc cọc, nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên Tôn đang lăn lộn.

Vụt!

Quang mang của tất cả cột trụ đều sáng rực lên. Trên mỗi cây cột, ba con mắt của Thổ Bá bắn ra từng luồng ma quang, xen kẽ giao thoa, phong tỏa cả phạm vi ngàn dặm. Hạo Thiên Tôn va chạm với những tia sáng đó như bị sét đánh. Nguyên thần trong thần thức Đại La Thiên không ngừng run lên, năng lượng bị Thất Hồn Thảo rút đi càng nhiều.

Cây Thất Hồn Thảo này chính là thánh vật của Tạo Vật Chủ, lúc này đã ăn khá no rồi, cả khóm cây tỏa ra quang mang màu trắng ngà, không thể ăn thêm được nữa.

Thất Hồn Thảo bay ra khỏi thần thức Đại La Thiên, chui từ mi tâm Hạo Thiên Tôn ra, thoắt cái chui xuống đất, biến mất tăm.

- Tiểu Thảo à, ngươi vô dụng quá đấy.

Thổ Bá mà Tần Mục biến thành sải bước, ma khí quanh người mờ mịt. Một cái nhấc tay, đại đạo U Đô hóa thành Minh Hà, Minh Hà biến thành roi dài, quất lên người Hạo Thiên Tôn, khiến Hạo Thiên Tôn xoay tròn như con quay, lăn qua lăn lại giữa đại trận U Đô, liên tục va chạm với từng luông ma quang. Trong thần thức Đại La Thiên, linh hồn Hạo Thiên Tôn bốc ra khói đen. Roi này là roi quất vào linh hồn, quất vào nguyên thần, ma quang cũng là ma quang luyện hóa linh hồn nguyên thân. Tân Mục đang mượn địa thế U Đô luyện hóa nguyên thần hồn phách của hắn.
Bình Luận (0)
Comment