Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1412 - Chương 1457: Mặt Dày Tâm Đen

Chương 1457: Mặt dày tâm đen Chương 1457: Mặt dày tâm đenChương 1457: Mặt dày tâm đen

Thái Thủy Chi Noãn suy nghĩ một chút, quả thật là đạo lý này.

Vậy nên chúng ta gặp mặt thì tốt nhất là khách khí một chút, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Tân Mục nhìn vị Thần Nhân đón tiếp phía trước, đột nhiên khí tức mệt nhọc, vị Thần Nhân kia cả kinh kêu lên:

- Thiên Tôn bị thương?

Tân Mục hữu khí vô lực gật đầu, run rẩy giơ cánh tay lên, vị Thần Nhân kia vội vàng đỡ lấy hắn đi vào trong thịnh hội. Thần thức Tần Mục dao động, tiếp tục nói:

- Hạo Thiên Tôn và ta cũng chỉ là bạn qua đường khách sáo với nhau, người thực sự có thể khiến hắn lập uy ở trước mặt mọi người, khiến người khác không thể nhìn ra suy nghĩ của hắn, chỉ có một người, đó chính là Âm Thiên Tử.

Thái Thủy trong trứng khẽ dao động, nói:

- Nói những lời này ra làm gì?

Âm Thiên Tử là thân tín của Hạo Thiên Tôn, thậm chí còn thân hơn Hỏa Thiên Tôn. Hai người quá mệnh giao tình, nhưng mà lúc ta đuổi đánh giết Hạo Thiên Tôn, Âm Thiên Tử thấy chết không cứu, bởi vậy Hạo Thiên Tôn muốn bắt hắn lập uy.

Khí tức Tân Mục mong manh, trước mắt bao người, thân thể run rẩy được đưa vào thịnh yến. Hắn run lên cầm cập ngồi xuống giống như tất cả khí lực của bản thân đã cạn kiệt, tiếp tục nói:

- Âm Thiên Tử cũng biết bởi vì hắn không cứu Hạo Thiên Tôn nên bị Hạo Thiên Tôn ghi hận, mà phương pháp loại bỏ hận ý, chính là bị Hạo Thiên Tôn đánh một trận. Hạo Thiên Tôn đánh hắn, cũng là vì để hắn yên tâm, đánh xong sẽ không ghi hận hẳn nữa, Âm Thiên Tử sẽ tiếp tục toàn tâm toàn ý trung thành với Hạo Thiên Tôn, không dám hai lòng.

Thái Thủy trong trứng lặng im một lát, thở dài:

- Lòng người phức tạp tới vậy ư? Lễ nào dựa vào sức mạnh vô địch cũng không thể nhất thống thiên hạ à?

Tân Mục thở dài một hơi, chán nản nói:

- Hạo Thiên Tôn, Hư Thiên Tôn, chư vị, xin thứ cho ta trong người có thương tích, không thể đa lễ. Vì cứu Hạo Thiên Tôn, ta bị Thái Đế đả thương nặng.

Lời vừa nói ra, cả thịnh hội càng thêm yên tĩnh, có Thần Nhân đang ăn thịt, thịt đặt bên miệng cũng quên nhai.

Đột nhiên có người bị sặc, liên tục ho khan, ngay sau đó thấy ánh mắt các vị chư thần tham dự thịnh yến đồng loạt nhìn hắn, người kia cố nén ho khan, mặt kìm nén đến đỏ bừng.

Hạo Thiên Tôn phá vỡ sự im lặng, thở hổn hển nói:

- May có Mục Thiên Tôn ra tay cứu giúp, bằng không hậu quả khó lường, chỉ sợ †a sẽ chết trong tay Thái Đế.

Tần Mục uể oải nói:

- Người tốt sẽ được trời giúp, Hạo Thiên Tôn không giống người chết yểu. Ta phải dùng toàn lực mới có thể ngăn cản Thái Đế, cứu được tính mạng Thiên Tôn.

Hạo Thiên Tôn thở yếu ớt, nói:

- Liên lụy đạo huynh, ta áy náy vô cùng, không thể báo đáp, sau này có đầu rơi máu chảy cũng nguyện làm thân trâu ngựa báo đáp huynh.

Tân Mục kích động đỏ bừng mặt:

- Quá lời rồi! Quá lời rồi! Hạo Thiên Tôn là người đứng đầu nắm giữ xã tắc Thiên Đình, nghĩ về xã tắc Thiên Đình, ta sao có thể không dũng cảm quên mình cứu giúp?

Tất cả Thần Tướng, Thiên Tôn ngồi đây liếc mắt nhìn nhau.

Đột nhiên, Tân Mục và Hạo Thiên Tôn cùng lúc ho khan kịch liệt, dáng vẻ giống như có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Sắc mặt của Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn cũng không được tốt, lúc này cũng bắt đầu ho khan.

- Bốn vị Thiên Tôn đều bị trọng thương, thật sự là thời buổi rối loạn. Có người thấp giọng nói.

Tinh thần Tần Mục phấn khởi, lớn tiếng nói:

- Ngươi nói sai rồi! Vô Ưu Hương, Tân lão tặc Tân Nghiệp và lão thái bà Lãng Uyển cũng bị trọng thương! Lúc này chính là thời cơ tốt để các binh sĩ dũng mãnh của Thiên Đình kiến công lập nghiệp! Ta tình nguyện dùng thân thể tàn phế này đích thân dẫn binh ra trận, tự tay giao nộp thủ cấp của lão tặc Tân Nghiệp, báo đáp Thiên Đình!

Dứt lời, lại kịch liệt ho khan.

Tứ đại Thiên Vương, tứ đại Thiên Sư và tứ Đế từng người ho khan liên tục, Bạch Ngọc Quỳnh thở dài:

- Bệnh ho khan này có thể truyền nhiễm giống như...

Hỏa Thiên Tôn ân cần nói:

- Hạo huynh, thương thế của ngươi có nặng không? Ta và Hư Thiên Tôn đi cứu viện trước, không ngờ lại gặp Khai Hoàng và Lãng Uyển cũng muốn giết ngươi, không kịp tới bảo vệ đạo huynh.

- Chưa chết được.

Sắc mặt Hạo Thiên Tôn trắng bệch, không mặn không nhạt nói: - Ta may mắn vẫn còn sống sót, vốn dĩ không muốn kinh động đến các vị, bắt đâu ẩn cư an dưỡng, không ngờ trong Thiên Đình ta lại có kẻ ăn cây táo rào cây sung, thừa dịp ta đang dưỡng thương dám mưu hại ta. Khà khà, thật sự là tính toán quá hay.

Trong lòng mọi người nghiêm nghị, ánh mắt đều nhìn vào Tân Mục.

Tần Mục giả vờ không thấy, gắp thức ăn trên bàn đưa vào trong miệng.

Về phần Bạch Ngọc Quỳnh, Tịch Thiên Quân và Xích Đế Tề Hạ Du, tuy mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng không khỏi lo sợ.

Hôm đó tập kích trong sơn cốc tối tăm ở ma vực Thái Hư giết Hạo Thiên Tôn, ba người bọn họ cũng ở đó, từng người ra tay, không biết Hạo Thiên Tôn có tìm ra đầu mối nào không.

Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn rất bình tĩnh, Hư Thiên Tôn nói: - Hạo huynh có biết kẻ ra tay mưu hại ngươi là ai không?

Làm sao Hạo Thiên Tôn có thể nói ra?

Chỉ ra đám người Tịch Thiên Quân thì đồng nghĩa với việc ép Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn động thủ giết chết hắn ngay bây giờ, đương nhiên hắn sẽ không ngu xuẩn như vậy.

- Người giết ta đã ẩn đi thân phận thật.

Hạo Thiên Tôn thản nhiên nói:

- Có lẽ sau này sẽ tra ra sơ sót của bọn họ. Có điều hiện tại thương thế của ta rất nặng, không rảnh hỏi đến việc này.

Tân Mục đột nhiên buông đũa, kinh ngạc nói:

- Lúc ta cứu Hạo huynh, cũng là ở ma vực Thái Hư, nhận ra nghịch tặc mưu hại Hạo huynh!

Ánh mắt của mọi người lại đồng loạt nhìn về hẳn.

Ánh mắt Tân Mục nhìn về phía Thiên Sư thứ hai Mạnh Vân Quy, sắc mặt Mạnh Vân Quy trắng bệch, vội vàng rụt đầu.

Ánh mắt Tân Mục dời đi từ trên người hắn, nhìn về phía Thiên Sư thứ tư Chúc Thiếu Bình, sắc mặt Chúc Thiếu Bình xám xịt lại.

Tân Mục cười tủm tỉm nhìn về phía các Thiên Vương Thiên Sư khác, tim của đám người đó thót lên trên cổ họng.
Bình Luận (0)
Comment