Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1413 - Chương 1458: Mặt Dày Tâm Đen (2)

Chương 1458: Mặt dày tâm đen (2) Chương 1458: Mặt dày tâm đen (2)Chương 1458: Mặt dày tâm đen (2)

Thần Tướng có thể đứng phía trên hàng thịnh hội, tất cả đều là cảnh giới Lăng Tiêu, vậy mà giờ phút này đều câm như hến, không người nào to gan dám nhìn thẳng vào mắt hắn!

Thái Thủy trong trứng trốn ở con mắt thứ ba trên ấn đường Tân Mục không khỏi khen ngợi:

- Lật tay thành mây, trở tay thành mưa, tâm cơ và thủ đoạn này, đều tuyệt đỉnh! Mục Thiên Tôn tuổi tác tuy nhỏ, bản lĩnh không cao, nhưng lại không thể khinh thường!

Đột nhiên ánh mắt Tân Mục nhìn về phía Hỏa Thiên Tôn, hai con ngươi Hỏa Thiên Tôn như lửa, thấy hắn không nói câu nào. Ha ha ha ha!

Tân Mục vỗ tay cười to, nói:

- Bên trong ma vực Thái Hư quá tối, ta không nhìn rõ khuôn mặt của bọn chúng, không dám nói bừa.

Đám người lần lượt thở phào nhẹ nhõm, từng người vụng trộm quay đầu lau đi mồ hôi lạnh trên trán.

Hạo Thiên Tôn liếc Tân Mục một cái, lạnh nhạt nói:

- Mục Thiên Tôn không biết kẻ ám sát ta là ai, chẳng qua có người ăn cây táo rào cây sung, khó thoát khỏi tai mắt của ta.

Hắn thở dốc một hơi, trầm giọng nói:

- Âm Triêu Cận!

Sắc mặt Âm Thiên Tử trắng bệch, từ chỗ ngồi đứng dậy, khom người nói:

- Thiên Tôn có gì chỉ giáo?

Hạo Thiên Tôn đập bàn, lạnh lùng nói: - Ác tặc thừa dịp ta bị thương nặng, truy sát ta sáu trăm ngàn dặm, đến trước Minh thành của ngươi, vì sao ngươi không cứu?

Âm Thiên Tử vặn cổ một cái, phản kháng nói:

- Thần không thể cứu! Thần nắm giữ đại quân Bắc Thiên Minh Đô, tọa trấn U Đô Thái Hư, binh gia trọng địa, có tặc nhân Diêm La Vương Tần Phượng Thanh dẫn đầu đại quân đến đánh, nếu như U Đô Thái Hư thất thủ, toàn bộ tướng sĩ Thiên Đình ở vùng đất Thái Hư sẽ chết dưới đao của giặc! Đừng nói là Thiên Tôn mà ngay cả Thiên Đế, thần cũng tuyệt đối không thể cứu!

- Láo xược!

Hạo Thiên Tôn tức đến run người, đập bàn gầm thét, cổ họng ngòn ngọt như muốn phun một ngụm máu ra ngoài, nhưng lại bị hắn nuốt trở về. Cổ Âm Thiên Tử cứng ngắc nói:

- Thần nhận lệnh trấn thủ U Đô Thái Hư, tất nhiên phải lấy đại cục làm trọng! Nếu Thiên Tôn bụng dạ hẹp hòi, ghi hận việc này, vậy hãy bẩm lên Thiên Đế bệ hạ, xin bệ hạ định đoạt! Còn nếu Thiên Tôn muốn trị tội ta ở đây, Triêu Cận không phục!

Hạo Thiên Tôn không nuốt trôi cục tức này, giơ tay lên đánh một chưởng.

Âm...

Trời đất biến sắc, gió mây cuồn cuộn, không gian vỡ nứt, một chưởng này của Hạo Thiên Tôn đại khí bàng bạc, một tay chìa ra giống Cổ Thần Thiên Đế năm đó một chưởng đánh Thổ Bá về U Đô, một chưởng phá tan khí phách của Cung Vân Thần Vương!

Âm Thiên Tử nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ nghe một tiếng âm vang lên, Thiên Môn Minh Đô dựng lên phía sau hắn, chấn động trấn áp xung quanh. Áo quần hắn tung bay phất phới, mũ trên đỉnh đầu nổ tung, gió mạnh mẽ kéo tóc dài bay về phía sau!

- Thần sẽ không ngồi chờ chết!

Âm Thiên Tử gào thét liên tục, bốn tòa Thiên Cung sau lưng âm ầm vọt lên, bên trong Thiên Môn Minh Đô cũng hiện ra bốn tòa Thiên Cung, hình thành dị tượng tám tòa Thiên Cung!

Âm Thiên Tử khí thế tăng vọt, nghênh tiếp một chưởng này của Hạo Thiên Tôn, nghiêm túc nói:

- Hạo Thiên Tôn, ngươi bị thương nặng, chỉ dựa vào ngươi cũng muốn đánh bại ta? Lật đổ ngươi, Âm mỗ ta lên làm Âm Thiên Tôn!

Tần Mục híp mắt bưng chén rượu lên uống , thần thức truyền âm với Thái Thủy Chi Noãn, hỏi:

- Thái Tố ra tay à? Thái Thủy trong trứng nói:

- Không sai. Thực lực bây giờ của Hạo Thiên Tôn còn chưa mạnh mẽ, nhiêu nhất hẳn mới chỉ khôi phục được chín tòa Thiên Cung, có điều một chưởng này của hắn giống như là có thực lực của mười tám tòa Thiên Cung, quả nhiên là Thái Tố trong bóng tối giúp đỡ hắn.

Hạo Thiên Tôn hạ một chưởng này xuống, truyền đến tiếng vang kinh thiên động địa, toàn bộ phía trước tòa đại điện bị hất bay, nhất đạo đại thủ in dài tới mấy ngàn dặm, đánh bay Âm Thiên Tử và đám người ở Thiên Môn Minh Đô!

Thịnh yến trong điện, tất cả Thần Tướng và Thiên Tôn cũng không khỏi sợ hãi.

Hạo Thiên Tôn thu tay lại, ốm yếu nói:

- Thương thế của ta quá nặng, không thể đánh chết tên này. Trong điện bỗng dưng tĩnh lặng.

Tân Mục căn đũa, võ tay khen, ôm ôm nói:

- Đánh hay lắm! Nếu không phải ta cũng bị thương nặng, nhất định cũng muốn ra tay đánh tên Âm Thiên Tử này!

Hạo Thiên Tôn lại liếc mắt, nhìn hắn một cái, kiềm chế tức giận vì bị hắn đoạt mất danh tiếng, nâng chén nói:

- Hắn không đáng để ngươi tức giận. Chư vị, ta kính chư vị một ly.

Hai Thiên Tôn, tam Đế, bốn Thiên Sư, bốn Thiên Vương và chư tướng không dám nói lời nào, nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Hạo Thiên Tôn đặt chén rượu xuống, bên ngoài bay tới một vệt hồng quang, Âm Thiên Tử máu me khắp người quỳ xuống đất, vừa lết vừa bò, lấm lem máu bò vào thịnh yến trong điện, nức nở nói: - Triêu Cận biết sai rồi! Xin Thiên Tôn thứ tội!

Hạo Thiên Tôn hừ một tiếng.

Hỏa Thiên Tôn bưng chén rượu tiến lên, nhét vào trong tay Âm Thiên Tử, hòa nhã nói:

- Minh Đế, ngươi kính Hạo huynh một ly tạ tội. Hạo huynh, Âm lão đệ thân mang trọng trách, huynh đừng để tâm nữa.

Sắc mặt Hạo Thiên Tôn hơi hòa hoãn.

Âm Thiên Tử quỳ nâng chén tiến lên, vẻ mặt Hạo Thiên Tôn trầm xuống, nâng chén rượu lên, nói:

- Được rồi, ta biết ngươi còn có chức trách, không cứu ta mới là đúng lý, ta không trách ngươi. Đứng lên đi.

Dứt lời, một hơi uống sạch rượu trong chén.

Âm Thiên Tử gào khóc, quỳ lạy trên mặt đất, không muốn đứng dậy. Hạo Thiên Tôn cũng không nhịn được cảm động, đứng dậy, tiến lên dìu hắn, rơi lệ nói:

- Ngươi là huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử, sở dĩ ta buồn bực vì giao tình giữa hai chúng ta, ngươi lại thấy chết không cứu. Có điều hiện tại ta đã nghĩ thông suốt rồi, ta không nên đánh ngươi bị thương...

Âm Thiên Tử nức nở nói:

- Những lời nóng giận ta nói khi nấy, Thiên Tôn đừng để trong lòng.

Hai người đỡ nhau, từng người ngồi vào chỗ của mình.

Chư thần ở đó thi nhau lau nước mắt.

Hay!

Tần Mục lại ha hả cười, đứng dậy võ tay khen ngợi:

- Hai vị khóc thật khiến đất trời cảm động, truyền ra ngoài sẽ trở thành một đoạn giai thoại của Thiên Đình ta! Vẻ mặt Hạo Thiên Tôn và Âm Thiên Tử đen lại, cố nén cảm giác muốn giết chết hẳn ngay lập tức.

- Sao tên Mục Thiên Tôn này còn chưa chết?
Bình Luận (0)
Comment