Chương 1459: Đạo của Lam Ngự Điền
Chương 1459: Đạo của Lam Ngự ĐiềnChương 1459: Đạo của Lam Ngự Điền
Chuyện này ngoại trừ Tần Mục ra, tất cả mọi người đều trong tình trạng không vui vẻ gì. Có vài người trong tình trạng hãi hùng khiếp vía, có vài người lại kinh hồn bạt vía, còn có vài người thì tràn đầy lửa giận.
Tuy nhiên, tình cảnh này cứ thế tiếp tục diễn ra.
Tân Mục đề nghị hẳn dẫn binh tiến đánh Vô Ưu Hương nhưng lại bị các tướng sĩ hợp lực đè xuống, rối rít nói:
- Thiên Tôn có thương tích trong người, phải ở lại điều dưỡng, nghỉ ngơi kẻo bị vết thương ảnh hưởng lúc ra chiến trường rồi bị chết oan chết uổng ở đó.
Tân Mục đành phải từ bỏ.
Hỏa Thiên Tôn muốn để Tần Mục ra chiến trường để những Thần Nhân mà hắn bồi dưỡng ra tay diệt trừ Tân Mục, nhưng các tướng sĩ kia đều tận lực áp chế Tân Mục không cho hắn dẫn binh ra trận, cộng thêm Tần Mục ho khan liên tục, nói mình bị trọng thương, vì vậy hắn không tiện nhắc tới chuyện để Tân Mục ra chiến trường chịu chết nữa.
Yến hội kết thúc, Tân Mục ở lại 'dưỡng thương”, còn Thiên Đình thì chia binh ra ngoài, diệt trừ các thi hành giả và tâm ma trải rộng khắp nơi, ổn định hậu phương.
Ngay sau đó lập tức có một tin tức truyền đến, tặc nhân ở U Đô Thái Hư và vùng đất Thái Hư thu nhỏ thế lực, an phận ở một góc, trốn trong một xó xỉnh nào đó ở phía đông của vùng đất Thái Hư.
Tân Mục lặng lẽ tìm đến Bạch Ngọc Quỳnh để hỏi thăm nàng việc Lam Ngự Điền có xuất quan hay không.
Bạch Ngọc Quỳnh bị Hạo Thiên Tôn đánh trọng thương, thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, nói:
- Lam đệ... Ngự Thiên Tôn còn đang nhập đạo. Hắn vẫn ở trong lồng đèn của Nguyệt sư, chưa đi ra ngoài.
Nàng lấy lồng đèn của Nguyệt Thiên Tôn ra, mở cửa nhỏ trên lồng đèn rồi nhìn vào bên trong, sau đó không khỏi sững sờ.
Bên trong lồng đèn rỗng tuếch, Lam Ngự Điền không cánh mà bay!
Hai người nhìn lồng đèn mà toát mồ hôi lạnh, Bạch Ngọc Quỳnh nức nở nói:
- Hắn chạy ra ngoài lúc nào vậy? Hắn chạy đi đâu rồi?
Trán Tần Mục nổi đầy gân xanh, trầm giọng nói:
- Trước tiên ngươi đừng hoảng hốt, cũng để cho người khác biết chuyện này, chúng ta tìm kiếm xung quanh xem sao!
Hai người vội vàng tìm kiếm khắp nơi, lật tung cả phủ đệ của Bạch Ngọc Quỳnh lên, thế nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Lam Ngự Điền.
Bạch Ngọc Quỳnh hỏi hạ nhân trong phủ thì nghe bọn họ nói:
- Lúc Thiên Sư bế quan, có một vị tiểu ca nói hắn là đệ đệ của Thiên Sư, cho nên để hắn đi ra ngoài rồi.
Tân Mục hoảng hốt, nói:
- Có manh mối là tốt rồi, chứng tỏ hắn vẫn còn ở Tây Lạc Thần Thành của ngươi.
Hai người lục soát khắp thành cũng không thể tìm được Lam Ngự Điền, một vị tướng sĩ nói:
- Vị Thần Nhân này đả thương mấy vị huynh đệ, mang theo vài người rời khỏi thành rồi.
Trán của Tân Mục và Bạch Ngọc Quỳnh nổi đầy gân xanh, hai người đều biết trên người Lam Ngự Điền có một loại lực hấp dẫn vô hình, những người có lòng câu đạo quá nặng sẽ dễ dàng bị hắn thu hút, không ngờ hẳn vừa mới xuất quan đã bắt cóc một đám người!
Bạch Ngọc Quỳnh hỏi:
- Hắn đã bắt bao nhiêu tướng sĩ của †a?
Vị Thần Nhân kia nói:
- Lúc đầu chỉ có hơn mười người đi theo hắn, nhưng sau khi rời khỏi thành thì có gần một trăm người đi theo hắn.
Bạch Ngọc Quỳnh giận dữ:
- Vì sao lại không thông báo cho ta?
- Thiên Sư đi dự tiệc.
Bạch Ngọc Quỳnh bất đắc dĩ, Tân Mục an ủi nói:
- Có một trăm người đi theo hẳn thì mục tiêu rất lớn, lần này chúng ta sẽ dễ dàng tìm ra hắn mà thôi!
Bạch Ngọc Quỳnh gật đầu liên tục. Hai người lần theo dấu chân của một trăm vị Thần Chỉ thì thấy Lam Ngự Điền đã chạy tới nơi ở của Thiên Tôn.
- Nguy rồi!
Trán Tần Mục và Bạch Ngọc Quỳnh đổ mồ hôi lạnh liên tục, bọn họ điên cuồng đuổi theo thì thấy đoàn người Lam Ngự Điền đột nhiên bẻ hướng bên ngoài nơi ở của Thiên Tôn, không ngờ đám người này lại không đến nơi ở của Thiên Tôn!
Tần Mục vui mừng, cười nói:
- Hắn lại lạc đường!
Bạch Ngọc Quỳnh cười nói:
- Vốn dĩ hắn không biết đường!
Hai người chạy tới, dựa theo dấu chân mà đám người Lam Ngự Điền để lại thì thấy người đi theo Lam Ngự Điền càng ngày càng nhiều, lúc trước chỉ có khoảng một trăm người, hiện tại đã lên tới hàng ngàn người! Trên đường đi, bọn họ còn gặp được một số Thần Nhân bị lạc đội ở phía sau.
Tân Mục hỏi thăm một phen thì vị Thần Nhân kia nói:
- Ta cũng không hiểu tại sao ta lại đi theo hắn, cứ ngơ ngơ ngác ngác mà đi thôi, lúc đi theo hắn, ta chỉ cảm thấy trong lòng bình yên đến lạ, lắng nghe đạo âm, nghe hắn truyền đạo, vừa vui vẻ lại vừa bình thản.
Tân Mục nói:
- Vậy vì sao ngươi lại tụt lại phía sau?
Vị Thần Nhân kia nói:
- Ta đi theo bọn họ hồi lâu, đột nhiên tỉnh lại mới phát hiện bản thân đến nơi này, ta thấy hắn dùng yêu thuật mê hoặc bọn ta, bởi vậy nên ta cũng không dám tiếp tục đi theo.
Bạch Ngọc Quỳnh không hiện thân, nàng trốn sâu trong không gian, nói với Tân Mục:
- Ngươi hỏi hắn, hắn đi theo người kia nghe nhiều như vậy, hắn có cảm thấy đó là yêu thuật không?
Tân Mục hỏi thăm thì vị Thần Nhân kia mê man lắc đầu, nói:
- Không phải là yêu thuật mà trái lại, ta còn cảm thấy mình lĩnh ngộ được rất nhiều điều hay, có những thứ trước kia ta không hiểu thì lúc này, mọi thứ đều sáng tỏ thông suốt. Nhưng mọi chuyện càng như vậy, ta càng cảm thấy sợ hãi, càng không dám đi theo.