Chương 1475: Một tiên kinh thế (2)
Chương 1475: Một tiên kinh thế (2)Chương 1475: Một tiên kinh thế (2)
- Chết rồi, uy lực quá mạnh!
Hắn đang muốn thu lực lại, nhưng tỉnh quang vẫn còn hội tụ, sức mạnh thiên địa trong Tổ Đình như bị dẫn dắt tới rồi hình thành từng vòng xoáy to nhỏ trên không!
- Các ngươi mau chạy đii
Trán Tân Mục toát mồ hôi lạnh, phát hiện bản thân không thể thu nguyên khí về, đành phải cắn chặt hàm răng kiên trì, khàn giọng nói:
- Lúc thả uy lực Thần Cung ra, ta không khống chế được hướng bộc phát của uy lực!
Sơ Tổ nghe vậy, sắc mặt đại biến, đang muốn mở miệng bảo vệ an nguy cho Tần Mục thì lại thấy ba vị lão giả của thôn Tàn Lão rất không chút nghĩa khí, xoay người bỏ chạy, người mù còn vừa chạy vừa la lên:
- Mục Nhi, cố gắng kiên trì một lúc, chờ chúng ta chạy ra khỏi sơn cốc này!
Giọng nói người câm vang lên như sấm:
- Sơ Tổ, Yên Nhi, không xong rồi, chạy mau...
Sơ Tổ do dự một chút, Yên Nhi đã xách theo lồng đèn chạy đi thật xa, hắn đành phải bỏ Thái Thủy Chi Noãn xuống, nói:
- Mục Nhi, tự mình cẩn thận, dùng quả trứng này bảo vệ bản thân!
Đám người chạy một mạch ra ngoài cốc, chỉ thấy trên sơn cốc, vòng xoáy to nhỏ điên cuồng xoay tròn trên không, từng luồng linh lực của thiên địa vọt tới, đánh về phía Thân Cung trong tay Tân Mục nơi đáy sơn cốc! Lúc này, thân thể Tân Mục đã hóa thân thành người khổng lồ cao hơn hai trăm trượng hệt như núi, toàn thân thân quang chói sáng khiến người ta khó mà nhìn thẳng.
Nhưng người khổng lồ này lại đang run rẩy.
Uy năng của chiếc cung trong tay hắn càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức hắn không khống chế nổi!
Lúc bắn ra một tên này, mũi tên va chạm với sợi rễ Đại Hắc Mộc, uy năng bên trong mũi tên chắc chắn bạo phát bốn phương tám hướng, hắn đứng ở trung tâm bạo phát, có thể tưởng tượng được nguy hiểm cỡ nào!
Hiện tại tên đã trên dây, không thể không bắn, điều này không phải do hẳn quyết định!
Đám người ở đây sắp bay ra khỏi sơn cốc trong tích tắc, giữa đáy cốc, không gì sáng hơn hào quang bạo phát!
Một quang cầu to lớn xoay tròn tại đáy cốc, bành trướng, rất nhanh đã lấp đây sơn cốc!
Đám người mới vừa bay ra khỏi sơn cốc lập tức nhốn nháo, bị luồng sức mạnh kinh khủng này quét sạch, bay bốn phương tám hướng!
Mặc dù dược sư tu thành Thiên Cung Y Đạo nhưng tu vi còn rất yếu, lập tức bị luồng uy năng kinh khủng này bắn thủng trăm ngàn lỗI
Trong ánh hào quang, dường như có vô số mũi tên!
Cũng may công hiệu của Thiên Cung Y Đạo rất khó tin, miệng vết thương của hắn nhanh chóng khép lại, nhưng ngay sau đó trên người lại xuất hiện thêm càng nhiều vết thương!
Cuối cùng, dao động lắng xuống, đám người lần lượt rơi xuống đất, chật vật không chịu nổi. Long Kỳ Lân chạy nhanh tới, phát hiện Yên Nhi không có bất kỳ vết thương nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Giáo chủ còn ở phía dưới!
Long Kỳ Lân không tìm thấy Tần Mục, không khỏi kinh ngạc nói.
Đáy cốc.
Trên vách núi, đâu đâu cũng thấy ánh sáng mà mũi tên tạo thành. Những mũi tên này cắm sâu vào vách đá dựng đứng, không thể phá vỡ, duy chỉ có một khu vực hình người là không có bất kỳ mũi tên nào.
Mà trước vách núi, Tân Mục đứng ở đó, cầm Thần Cung trong tay, chính diện cắm đầy tiễn quang, trên mặt cũng đều là từng nhánh mũi tên.
Còn Thái Thủy Chi Noãn thì chẳng biết chạy tới phía sau Tân Mục từ bao giờ, cũng không đỡ trước người Tân Mục.
Bịch.
Tân Mục ngửa mặt ngã xuống, mũi tên đầy trên người hơi rung nhẹ.
Những mũi tên này do ánh sáng tạo thành, ánh sáng dân ảm đạm xuống, từng nhánh mũi tên chậm rãi biến mất.
Thái Thủy Chi Noãn đảo quanh sau đó lăn trở về, thận trọng thử dò xét:
- Mục Thiên Tôn, ngươi còn sống không?
- Vẫn chưa chết, chỉ mất quá nhiều Sức...
Thái Thủy Chi Noãn yên tâm.
Sau một lúc lâu, Tân Mục lại đứng dậy, nhìn Thần Cung trong tay, sắc mặt méo mó, run tay ném Thần Cung sang một bên.
Thân Cung này quá quỷ dị. Sau khi ném Thần Cung, hắn lại hối hận, nhặt Thần Cung lên:
- Có thể dùng nó khi bắn giết người khác ở cự ly xa, nhưng dùng ở khoảng cách gần thì chắc chắn là tự sát
Hắn lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía trước, chỉ thấy sợi rễ Đại Hắc Mộc chôn giấu bộ xương cánh tay khô kia đã bị Thần Cung nổ tung, lộ ra thân trên một bộ xương, thiếu một cánh tay.
Quả nhiên chủ nhân của Thần Cung lớn lên trong sợi rễ Đại Hắc Mộc.
Kỳ lạ là, bên trong sợi rễ Đại Hắc Mộc lại rất tươi mới!
Khó có thể tưởng tượng được vậy mà sợi rễ của gốc cây đại thụ này vẫn sống!
Đột nhiên bộ xương bên trong đó ngẩng đầu lên, nhìn trừng trừng Tân Mục:
- Đoạt bảo vật của ta, ta không hồi sinh được, đêm nay, ta tới lấy mạng ngươi! Dứt lời, bộ xương khô hòa làm một với sợi rễ, biến mất không thấy gì nữa.
Tân Mục bước nhanh về phía trước, quan sát đoạn rễ bị nổ tung, không thấy có gì khác thường.
- Ta trêu ghẹo ai à? Vừa quay về đã gặp chuyện này, không nói đến việc bị bắn cả đống tên, lại còn muốn tới lấy mạng ta...
Hắn không khỏi lắc đầu, thế đạo khó khăn, nhân tâm không tàn.
Thái Thủy Chi Noãn xoay tròn quanh đoạn rễ, lăn qua lăn lại, điều tra một hồi, nói:
- Người kia thật sự đã biến mất, cổ quái, thật sự là cổ quái!