Chương 1477: Chặn đường trong cốc
Chương 1477: Chặn đường trong cốcChương 1477: Chặn đường trong cốc
Tần Mục nhìn về hướng Sơ Tổ, Ý Sơn, Tê Khang và các Nhân Hoàng, lộ ra vẻ mừng rỡ, cười nói:
- Nhân Hoàng coi tương lai của các tộc là trách nhiệm của mình, gánh vác tương lai nhân tộc.
- Chúng ta là Nhân Hoàng đời trước, đã không còn trách nhiệm này nữa.
Nhân Hoàng Tề Khang vỗ vỗ đầu vai của hắn, thành khẩn nói:
- Ngươi nên thu nhận một đồ đệ, giao trọng trách cho hắn, năm đó, những lão già này đều làm như vậy... Đi thôi đi thôi, không nên quấy rầy Mục Nhi thanh tu!
Sơ Tổ Nhân Hoàng đi cuối cùng, tới trước người Tân Mục, suy nghĩ một chút, thở dài, lắc đầu, đuổi theo chư vị Nhân Hoàng.
Tân Mục đứng chôn chân ở đó, qua một lúc lâu mới thở dài, thấp giọng nói:
- Hoạn nạn mới thấy chân tình, chỉ có Thái Thủy đạo hữu mới là bạn tri kỷ, tiếp tục đi theo ta.
Thái Thủy Chi Noãn ra sức giãy giụa, cố gắng chạy trốn nhưng bàn tay Tân Mục lại chụp lấy hắn, khiến hắn không thể nào trốn thoát, cả giận nói:
- Họ Tần kia, họa do ngươi tạo ra thì ngươi tự đi mà gánh, cần gì kéo thêm ta vào? Ta còn chưa xuất thế, năng lực không mạnh!
- Chỉ có ngươi đối xử với ta tốt nhất.
Tân Mục thực lòng chân tình nói.
Thật ra Thái Thủy Chi Noãn không trốn thoát được, đành phải chấp nhận, nói:
- Ta giúp ngươi, thuận tiện mở mang một chút kiến thức về tên cường giả vũ trụ trước cũng tốt.
Tân Mục yên tâm, liếc nhìn xung quanh, chọn một chỗ cao nhất.
Hắn tới một chỗ trên núi vỡ, ngồi xếp bằng, đặt Thái Thủy Chi Noãn sang bên cạnh, lẳng lặng chờ đợi.
Thái Thủy trong trứng thấy vậy, biết ngay chủ ý của cái tên này, chắc là lúc không chống đỡ được nữa, hắn sẽ tự đẩy bản thân ra ngoài chống đỡ công kích mạnh mẽ của tên cường giả vũ trụ trước.
"Hình như ta đã đưa ra một lựa chọn †ồi tệ. Ta nên liên thủ với Thái Tố, tiêu diệt thằng ranh con này, cho dù xuất thế trước thời hạn cũng không phải suốt ngày lo lắng hãi hùng, khiếp vía..."
Trong lòng hẳn oán hận:
"Hiện tại đã lên phải thuyền giặc, không xuống nổi."
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một.
Cuối cùng đã tới buổi tối, màn đêm buông xuống.
Thập Vạn Đại Hắc Sơn bên trong Đại Hắc Mộc yên tĩnh, mà bên ngoài Đại Hắc Mộc thì đất núi rung chuyển, đâu đâu cũng có tiếng sụp đổ, một cảnh tượng hùng vĩ về sự hủy diệt vũ trụ!
Tân Mục bắt đầu căng thẳng, đột nhiên bên trong sơn cốc, dãy núi kịch liệt chấn động!
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, không nói lời nào, bày lĩnh vực Thần Tàng, thân thể bành trướng, thò tay nắm lấy Thần Cung, hít sâu, kéo Thần Cung ral
Đại Hắc Mộc trên không, linh khí và linh lực thiên địa điên cuồng vọt tới, dũng mãnh lao vào trong sơn cốc.
Sơn cốc khổng lồ như hình lòng chảo, dãy núi trong đó chập chùng, giờ phút này Tân Mục đang đứng trên một ngọn núi, xung quanh là lĩnh vực Thân Tàng, Thiên Hà lưu động liên kết các giới, ngâm tương hợp cùng với địa lý trong Tổ Đình.
Thần Cung trong tay hắn đã được kéo đến cực hạn, vô số ánh sáng điên cuồng vọt tới, hội tụ trên đầu mũi tên!
Đại Hắc Mộc nằm trong Thập Vạn Đại Hắc Sơn, địa thế bao la, linh khí và linh lực thiên địa vọt tới, nổ tung ngay tại sơn cốc này, hình thành nên những vòng xoáy to nhỏ điên cuồng chuyển động trên không!
Một luồng linh khí linh lực ở bên dưới vòng xoáy giống như từng vòi rồng, nhưng không phải hút xuống phía dưới, trái lại phun về phía Tần Mục, tràn vào bên trong Thần Cung.
Uy năng của Thần Cung càng ngày càng mạnh, mạnh mẽ tới mức Tân Mục cũng khó có thể chống đỡ, cơ bắp hai tay không nhịn được run rẩy. Trong lòng hẳn yên lặng đếm số.
Chỉ thấy lòng đất chấn động càng ngày càng mạnh, trong cốc, dãy núi chấn động đến lung lay, giữa lúc đất rung núi chuyển, một luông thần quang kinh khủng từ lòng đất trào lên, dị tượng phóng lên trời, đáy cốc trên không dâng trào, hình thành một bức màn ánh sáng!
Bên trong bức màn ánh sáng truyền đến tiếng sát phạt to rõ dị thường, tiếng chém giết rung trời, mơ hồ nhìn thấy trong đó vô số bóng dáng to lớn chém giết, tranh đấu.
Đó là hình chiếu vũ trụ trước!
Vùng mạch khoáng này thuộc về vòng tuổi ngoài cùng của cây thế giới, đồng nghĩa với việc hình chiếu những cường giả này đến từ thời kỳ vũ trụ trước là ký ức của cây thế giới.
Tân Mục mắt điếc tai ngơ làm như không thấy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ sợi rễ nứt ra của cây thế giới.
Nơi bên trong sợi rễ thô to của cây thế giới đó tỏa ra hào quang mạnh hơn, hơn nữa phát ra tiếng vang như tiếng thủy triều dâng va chạm vào vách đá, tiếng sóng từng cơn ào ào vang vọng!
Hình chiếu ánh sáng trên vách đá dựng đứng phía sau sợi rễ, bên trong ánh sáng mơ hồ thấy một bóng dáng đi tới, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng!
Bóng dáng kia vốn dĩ rất nhỏ, nhưng theo bước chân hắn, vậy mà trở nên càng lúc càng lớn, dường như muốn đi ra từ bên trong vách đái!
Hắn không còn cánh tay phải, tư thế bước đi có chút không được tự nhiên, chắc là tên cường giả vũ trụ trước lúc sáng bị đám người câm, dược sư làm gãy một cánh tay!
Có điều lúc đó thân thể của hẳn không có máu thịt, đều là xương khô, mà bây giờ hắn lại mọc ra máu thịt!
Nhưng mà điều kì lạ là, mặc dù hắn có da thịt, nhưng từ xa nhìn lại giống như xác ướp bị phơi khô, vô cùng gầy guộc!