Chương 1502: Sự quỷ dị của mạch khoáng Thái Thủy
Chương 1502: Sự quỷ dị của mạch khoáng Thái ThủyChương 1502: Sự quỷ dị của mạch khoáng Thái Thủy
Tần Mục lắc đầu, thờ dài:
- Ta không nắm chắc chút nào hết. Chẳng qua dù như vậy thì ta cũng cần phải đến thử một lần, nếu không chết không nhắm mắt mất!
Tú Hồng Tô cười nói:
- Thiên Tôn đừng bi quan như vậy, nếu không vào được, quay về là được.
Nàng đưa Tần Mục vào bên trong khu vực khai khoáng, nói:
- Tuy trông có vẻ khu vực khai khoáng này không lớn, nhưng trên thực tế lại rất lớn, vô cùng nguy hiểm, Thiên Tôn hãy cẩn thận. Bảo vật thông linh bên trong khu vực khai khoáng, đặc biệt là Thần Thạch nơi này, hữu hình vô chất, thường xuyên chạy trốn, muốn đào được cũng không dễ dàng. Nguyên Thạch lại càng xuất quỷ nhập thân, †a tuân mệnh canh giữ nơi này, đã từng thấy Nguyên Thạch ba lần, song lân nào cũng để nó trốn mất.
Tân Mục cám ơn, Tú Hồng Tô lui ra.
Tân Mục đi sâu vào trong khu vực khai khoáng, chỉ thấy phía trước sương mù trắng xóa, trong sương mù có vài bóng người đứng ở nơi đó, hữu hình vô chất, chắc hẳn là thợ khai khoáng Thần Thạch bị khu vực khai khoáng đồng hóa.
Tân Mục đi thẳng về phía trước, chỉ thấy từng bóng người đứng ở trong sương mù há to miệng, gào thét không ra tiếng với hắn.
Tần Mục không để ý lắm, tiếp tục tiến lên, đột nhiên dừng bước lại khi đi qua một vùng sương mù, cười nói:
- Tiểu Thất, ngươi cũng đi theo sao? Ngươi tiên ta vào khu vực khai khoáng đấy hả? Phía sau hẳn, một con mèo trắng im hơi lặng tiếng đi đến, xuất hiện ở phía sau hắn.
Con mèo trắng kia chính là con mèo nhỏ mà Nghiên Thiên Phi thường xuyên ôm trong ngực, nó bước từng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, vểnh cái đuôi lên tự ý bước đến phía trước Tần Mục, cũng không thèm quay đầu lại nói:
- Mục Thiên Tôn, ta tới dẫn đường cho ngươi, mời vào bên trong.
Tân Mục mỉm cười, cất bước đi theo hắn.
Con mèo trắng Tiểu Thất không nhanh không chậm tiến lên phía trước, hững hờ nói:
- Khu mạch khoáng này hiểm ác dị thường, ngay cả cảnh giới Đế Tọa bước vào. trong cũng không thể kiên trì được quá lâu. Những người vào được trong này khai thác quặng mỏ đều là cường giả Thân Chỉ, nhưng vì đi vào nơi này rồi ở lại quá lâu, cho nên bị mạch khoáng đồng hóa.
Tân Mục nghe được âm thanh khai thác mạch khoáng, ánh mắt tập trung nhìn lại thì nhìn thấy có Thần Nhân đang khai thác Thần Thạch ở trên vách núi.
Mà ở xung quanh Thần Thạch thì có vô số loại phù văn dị thường hiện lên dày đặc, hai bên vách núi còn có hai tấm gương chiếu rọi Thần Thạch ở trên vách đá, dường như sợ Thần Thạch chạy mất.
Tay Thần Nhân kia cầm cuốc chim, bổ xuống từng nhát từng nhát phát ra tiếng coong coong.
Tần Mục nhìn chốc lát, chỉ thấy mỗi lần Thần Nhân này bổ một nhát thân thể sẽ mờ đi một chút, mà dường như chính hẳn cũng không cảm nhận được, vẫn không ngừng cố gắng đào lấy Thần Thạch xuống.
Mèo trắng Tiểu Thất quay đầu, Tân Mục bước tới đuổi theo, lại chỉ nhìn thấy một vài công nhân Thân Nhân khác nữa.
Bọn họ giống như những cái xác không hồn tự mình khai thác Thần Khoáng, vách đá ở trước mặt mỗi người đều dùng đủ loại phù văn quỷ dị phủ kín vách đá, bên cạnh dựa vào hai tấm gương lớn chiếu rọi Thần Thạch ở trên vách đá.
Bọn họ miệt mài làm việc, vung cuốc chim lên một cách khô khan, đập vào vách đá phát ra những tiếng coong coong.
Đột nhiên một người trong số đó vui mừng đến rơi nước mắt, ôm lấy một khối Thần Thạch reo hò rơi lệ, nghẹn ngào nói:
- Ta đào được rồi! Ta đào được một khối Thần Thạch rồi! Đây là khối Thần Thạch thứ ba của ta, cuối cùng ta cũng được quay trở về nhà rồi!
Vút!
Cái cuốc chim ở sau lưng hắn vung lên, cắm xuyên vào sọ não của hẳn, đâm thủng Thiên Linh Cái, Thần Nhân kia chết oan chết uổng ngay lập tức.
Đánh úp hắn cũng là một tên công nhân Thần Nhân khác. Kẻ đó tiêu diệt được người kia xong thì lập tức vơ lấy Thần Thạch Thái Thủy rơi ở trên đất, cười khà khà nói:
- Người được quay về nhà phải là ta mới đúng! Lão tử đã trải qua những ngày tháng trong này đủ rồi!
Hắn vui mừng hớn hở, điên cuồng chạy ra ngoài khu khai khoáng, hét lên sung sướng:
- Giám công, giám công! Ta đào được một khối Thần Thạch...
Dường như những Thần Nhân đang khai thác khác không hề nhìn thấy, họ vẫn bổ vào vách tường đá như người mất đi tri giác. Tân Mục cau mày.
- Thiên Phi nương nương có đức nhân ái, quý trọng sinh mệnh, có lòng thương hại, những công nhân mỏ này đều là tử tù của nhà lao Thiên Đình.
Mèo trắng Tiểu Thất nói:
- Bọn họ phạm vào tội chết, nhưng nương nương hứa với bọn họ, chỉ cần bọn họ đào được ba khối Thần Thạch thì sẽ miễn tội chết cho bọn họ, cho bọn họ áo gấm về làng.
Tân Mục quan sát những Thần Nhân khai thác mạch khoáng bên trong khu mạch khoáng đầy sương mù này, nói:
- Chỉ sợ tu vi của bọn họ không chống đỡ nổi ba khối Thần Thạch.
Mèo trắng Tiểu Thất liếc mắt nhìn những tên công nhân Thần Nhân kia, để lộ ra vẻ mặt khinh thường, nói:
- Ba khối Thần Thạch? Có thể thu thập được một khối Thân Thạch mà không bị đồng hóa đã là cao thủ của cảnh giới Trảm Thân Đài rồi. Thu thập được ba khối mà không chết, thấp nhất cũng phải ở cảnh giới Ngọc Kinh. Cho dù là cường giả của cảnh giới Lăng Tiêu, sau khi thu thập được ba khối Thần Thạch, thân thể cũng sẽ nửa hư hóa. Sau khi ra ngoài cũng chỉ là một tên phế nhân thôi.