Chương 1503: Sự quỷ dị của mạch khoáng Thái Thủy (2)
Chương 1503: Sự quỷ dị của mạch khoáng Thái Thủy (2)Chương 1503: Sự quỷ dị của mạch khoáng Thái Thủy (2)
Tân Mục cười như không cười nói:
- Bọn họ thật sự có thể ra ngoài ư?
Mèo trắng Tiểu Thất cười lạnh đáp:
- Nương nương nói lời giữ lời, hà tất gì phải lừa bọn họ? Chẳng qua cho đến tận hôm nay cũng chưa từng có người nào sống sót rời khỏi khu mạch khoáng, có khả năng cái người vừa rồi kia là người đầu tiên.
Bọn họ tiếp tục tiến sâu vào trong. Chỗ sâu nhất trong khu mạch khoáng cũng có tiếng khai thác. Những Thần Nhân ở sâu bên trong đó đang khai thác Nguyên Thạch. Tần Mục nhìn thấy trên chân những công nhân mỏ này còn mang theo xiềng xích, bị xích sắt khóa lại.
Bọn họ kéo xiềng xích dài ngoằng đi lại bên trong mạch khoáng, nâng từng tấm gương lên. Ánh sáng ở trong gương khuếch tán sương mù dày đặc, rọi sáng cả vách núi.
Nếu như có Thần Thạch bị gương chiếu rọi vào, những công nhân mỏ áo quần rách rưới lập tức kéo xỉiêng xích vang lên những tiếng xoạt xoạt, vội vàng chạy đến đó, cắn rách đầu lưỡi, dùng máu của mình vẽ phù văn lên trên vách núi xung quanh Thần Thạch để bao vây Thần Thạch, tránh việc Thần Thạch bỏ trốn.
Thần Thạch Thái Sơ kỳ diệu ở chỗ hữu hình vô chất, không giống với những Thần Thạch khác, bởi vì loại Thân Thạch này không có vật chất cấu thành, cho nên có thể xuyên qua bốn phía.
Không có phù văn bao vây, không có gương chiếu rọi, thì căn bản không có cách nào đào được loại Thần Thạch này ra.
Bọ họ chuyên môn phụ trách đi tìm kiếm Thân Thạch.
- Những người này không phải tử tù trong đại lao, mà là tử tù ở trong thiên lao, phạm sai lầm nhiều hơn, tội nghiệt lớn hơn.
Mèo trắng Tiểu Thất nói:
- Thực lực tu vi của bọn họ cũng cao hơn, bọn họ phải tìm được một trăm khối Thần Thạch mới có thể rời đi.
Tân Mục nhìn những công nhân mỏ đang chạy tới chạy lui tìm Thần Thạch kia nói:
- Có người nào sống sót rời khỏi đây chưa?
Mèo trắng lắc đầu:
- Điểm quỷ dị của mạch khoáng này chính là ở đây, tìm kiếm Thần Thạch, thu thập được Thần Thạch, hình như sẽ bị mạch khoáng nguyền rủa, tìm được càng nhiều, đào được càng nhiều, thì sẽ càng nhanh bị đồng hóa! Ngươi nhìn kẻ bên kia đi.
Tân Mục nhìn sang, chỉ thấy một Thần Nhân già nua đang cúi người xuống, đã sắp hư hóa hoàn toàn rồi, nhưng kẻ đó vẫn kéo dài xiềng xích nâng cao gương tìm kiếm xung quanh.
- Hắn là cường giả cảnh giới Lăng Tiêu, là người thống trị chư thiên Ba Đồ, vì phản kháng Thiên Đinh mà bị phán tội chết, nhốt vào thiên lao chịu khổ. Hắn mới chỉ tìm được sáu mươi hai khối Thần Thạch, cũng chỉ đơn thuần vây khốn những khối Thần Thạch này thôi mà đã sắp chết rồi.
Mèo trắng lộ ra nụ cười quỷ dị:
- Mấu chốt chính là hắn còn không biết rằng mình sắp chết. Đây chính là điểm kỳ diệu của khu mạch khoáng, để những tên sắp chết đến nơi rồi vẫn còn liều mạng làm công cho nương nương.
Hắn cười nói: - Nhưng những thứ này đơn thuần chỉ là Thần Thạch mà thôi, nếu như tìm được Nguyên Thạch, chưa kịp vây khốn Nguyên Thạch thì đã bị bị hư hóa trong nháy mắt rồi! Ngươi biết vì sao Tú Hồng Hoa lại không dám đến nơi này không?
Tân Mục lắc đầu.
- Nàng đã từng thấy Nguyên Thạch ba lân!
Mèo trắng cười nói:
- Lần đầu tiên, nàng chỉ liếc mắt nhìn đã suýt nữa thì chết rồi, vội vàng hoảng hốt chạy ra ngoài, căn bản không dám có ý định lấy khối Nguyên Thạch kia! Lần thứ hai nàng chuẩn bị đầy đủ đi sâu vào khu mạch khoáng một lần nữa, nhưng mà vẫn giống như lần đầu tiên, nàng lại nhìn thấy Nguyên Thạch, lập tức biết được sự chuẩn bị của mình là hoàn toàn vô dụng, chỉ đành phải chạy trốn một lân nữa! Còn lân thứ ba nàng câu xin nương nương một bảo vật mới dám đi vào.
Tân Mục hiếu kỳ hỏi:
- Sau đó thì sao?
Trong miệng mèo trắng phát ra tiếng cười khanh khách vô cùng quỷ dị:
- Mục Thiên Tôn, ngươi không biết sao? Ngươi vẫn luôn có một nhược điểm lớn nhất, đó chính là quá hiếu kỳ, nhược điểm này có lúc sẽ khiến ngươi gặp được rất nhiều kỳ ngộ, nhưng cũng sẽ có lúc khiến ngươi chết vô cùng thê thảm.
Tần Mục gật đầu nói:
- Đã từng có người nói với ta rằng cái tính tò mò hiếu kỳ này sẽ hại chết ta. Nhưng mà nếu như một người không có lòng hiếu kỳ, vậy thì sẽ không thể tiến về phía trước được. Nếu như một chủng tộc không có lòng hiếu kỳ cũng sẽ càng khó có thể tiến bộ. Vì vậy là lợi hay là hại, ta tự khắc có sự chọn lựa. Mèo trắng nói:
- Lần thứ ba tiến vào trong này, nàng tìm được khối Nguyên Thạch kia, đồng thời cũng thôi thúc bảo vật hộ thể nương nương cho nàng để thử cố định Nguyên Thạch. Nhưng nàng lại phát hiện bảo vật của nương nương cũng đang hư hóa rất nhanh. Nàng còn chưa kịp cố định được khối Nguyên Thạch kỳ diệu này, bảo vật đó đã hóa thành hư vô rồi. Vì thế, Tú Hồng Tô chỉ có thể rút lui quay về. Ngươi nhìn bên kia đi, đó chính là bảo vật của nương nương luyện chế ra.
Tần Mục nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy hình dáng của một bảo vật, là một thanh Phi Thoa đã bị hư hóa biến thành hình thái hữu hình vô chất.
Cho dù là bảo vật của Thiên Tôn luyện chế ra cũng không có cách nào chịu đựng được sự quỷ dị của nơi đây.
Hắn thở dài nói: -Tú Tú mất đi một cơ hội, đa tạ Tiểu Thất đã nói cho ta nhiều như vậy.