Chương 1505: Khí khái nam tử (2)
Chương 1505: Khí khái nam tử (2)Chương 1505: Khí khái nam tử (2)
- Ngươi có thể lừa được Thiên Phi nương nương, nhưng không thể lừa được ta. Mặc dù ta không biết sao ngươi lại tràn đầy tự tin như vậy, tự cho rằng ngươi có thể đi vào mạch khoáng lấy được Nguyên Thạch. Nhưng đối với sự hiểu biết của ta về ngươi, ngươi nhất định có thể nắm chắc việc lấy được Nguyên Thạch.
Bản thân hắn chính là một con Linh Miêu vô cùng linh động, nhờ vào sự quỷ dị của mạch khoáng Thái Thủy để che giấu ẩn nấp dấu vết hành động của mình, hắn cười lạnh nói:
- Nương nương không hiểu ngươi, nàng cảm thấy ngươi sẽ chết ở trong khu mạch khoáng này, nhưng ta thì không như vậy. Ta quá hiểu ngươi!
Tần Mục không để ý lắm, tự mình tiến lên phía trước. Âm thanh của mèo trắng Tiểu Thất vân lơ lửng bay tới giống như đang lải nhải ở bên tai hắn:
- Ngươi trông có vẻ ngớ ngẩn giống như là một tên ngốc, đần độn tự tìm đường chết, nhưng mỗi lần như thế ngươi đều có thể sống sót trở về. Điều đó không phải là do vận khí của ngươi tốt, mà là mỗi lần ngươi trải qua nguy hiểm thì đều có chừng mực, cho dù có nguy hiểm đến tính mạng nhưng ngươi cũng có thủ đoạn để chạy thoát.
Tân Mục quan sát xung quanh tính toán đi tìm Nguyên Thạch, cười nói:
- Ta thì có thể có thủ đoạn gì chạy thoát thân đây? Nếu như ta bị mạch khoáng này đồng hóa thì không phải là đều chất à?
- Sail Lần này lòng tin của ngươi lớn hơn, bởi vì ngươi biết căn bản ngươi sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào. Một cây thương bạc vô thanh vô tức ở trong sương mù đâm vào giữa lưng Tân Mục.
Mèo trắng Tiểu Thất giống như một tên thích khách, đồng thời cũng giống như con rắn cực độc ẩn nấp ở chỗ tối khiến người khác khó mà phòng bị được.
Tân Mục xoay người vung kiếm lên, một kiếm đã đẩy mũi thương của thương bạc ra, uy năng bạo phát trong mũi thương trong khoảnh khắc ấy chấn động khiến cánh tay hắn cũng có chút hơi tê tê.
Trong khoảnh khắc mà hắn đẩy mũi thương ra, ở sau lưng hắn đột nhiên mờ mờ hiện ra hình dáng nguyên thần mèo trắng khổng lồ. Nó lộ ra móng vuốt vô cùng sắc bén, mạnh mẽ vung về phía hắn!
Lúc nguyên thần của Thần Thông Giả tu luyện đến cảnh giới Thần Kiều thì cũng đã bắt đầu gần như chuyển hóa thực chất rồi. Lúc tu luyện đến cảnh giới Chân Thần, nguyên thân cũng đã ngang với thực chất, hơn nữa tốc độ còn cực nhanh, có được uy lực cực mạnh thậm chí còn vượt qua cả thần binh!
Đến Trảm Thần Đài, trải qua lễ rửa tội của Trảm Thần Đài, về cơ bản nguyên thần có thể đánh đồng với Cổ Thần tế tự, mặc dù pháp tắc đại đạo không bằng Cổ Thần tế tự, nhưng uy lực lại vô cùng ngang tàng.
Mà tu luyện đến được cấp bậc cảnh giới Lăng Tiêu, sức mạnh lực lượng của nguyên thần có thể tùy tiện dễ dàng giết chết một kẻ nào đó ở cảnh giới Ngọc Kinh, khiến đối phương hồn phi phách tán.
Chính trong nháy mắt lúc nguyên thần của mèo trắng vung móng vuốt sắc bén xuống, Tần Mục buồn cười nói:
-Tiểu Thất, ngươi không biết ta đã từng là Thần Tử U Đô sao? Ở trước mặt ta, còn chưa có ai dám cả gan trực tiếp dùng nguyên thần để tấn công ta đâu, ngươi là người đầu tiên.
Trong lĩnh vực Thần Tàng của hẳn, Thổ Bá Tân Mục từ từ bay lên đến ngang lưng Tân Mục.
Móng vuốt sắc bén của nguyên thần mèo trắng đánh vào Thổ Bá ở sau lưng Tần Mục, quả thực uy lực của đòn tấn công này quá mạnh, nhưng mà lực phản chấn còn mạnh hơn.
Nguyên thần mèo trắng kia kêu méo. một tiếng thê lương thảm thiết giống tiếng kêu của mèo con bị giãm lên đuôi, ba hồn bảy phách ở trong nguyên thần bị chấn động rời khỏi thân thể bay ra ngoài, thoát ly khỏi Linh Thai.
- Ngươi sống ở trong hậu cung Thiên Đình quá lâu rồi.
Thân thể to lớn của Thổ Bá Tân Mục sừng sững ở giữa thiên địa, thò tay ra nhặt lấy ba hồn bảy phách đang sắp sửa chạy trốn, cho dù là Linh Thai cũng rơi vào lòng bàn tay của Thổ Bá Tân Mục.
- Mặc dù rất nhiều cường giả cảnh giới Lăng Tiêu đã từng chiến đấu với ta, nhưng bọn họ đều biết ở trước mặt Thần Tử U Đô, sử dụng nguyên thân thì chỉ có một con đường chết, cho nên bọ họ thường nhờ vào. uy lực của thần binh và uy năng của thần thông để giết chết ta.
Thổ Bá Tân Mục mở cánh tay ra, hồn phách với Linh Thai của mèo trắng run lẩy bẩy. Đối mặt với kẻ to lớn khổng lồ này, hắn có một loại sợ hãi bẩm sinh giống như chuột nhà gặp phải mèo vậy.
Trong nháy mắt ấy, nguyên thần của hắn liền bị tách ra thành Linh Thai với hồn phách, thậm chí hồn phách cũng bị tách ra thành ba hồn bảy phách, mỗi một hồn phách đều bị tách rời.
Thổ Bá Tân Mục ghép ba hồn bảy phách của hẳn lại với nhau, nhét vào bên trong Linh Thai của hẳn, khôi phục lại nguyên thân một cách nguyên chỉnh, đặt hẳn xuống.
- Tiểu Thất, ngươi có thể đi rồi, ta đồng ý tha cho ngươi một mạng.
Tân Mục thu lĩnh vực lại, cười nói:
- Có điều chỉ là một mạng, nếu ngươi lại ra tay với ta thêm một lần nữa, vậy thì ta sẽ không lưu tình nữa. Chỉ khen ta một câu thì không đáng giá đến hai cái mạng.
Cách đó không xa, sắc mặt của tiểu tướng giáp bạc đi ra từ trong sương mù, rất nhanh đã thu hồi nguyên thần của mình, phục xuống đất hóa thành con mèo trắng xông ra ngoài.
Con mèo trắng này quay đầu nhìn Tân Mục một cái rồi xoay người lập tức biến mất ở trong sương mù.