Chương 1518: Lam Ngự Điền và Hư Sinh Hoa (2)
Chương 1518: Lam Ngự Điền và Hư Sinh Hoa (2)Chương 1518: Lam Ngự Điền và Hư Sinh Hoa (2)
Đám người im lặng, có vài Thần Nhân lén lút rời đi.
Lam Ngự Điền cười nói:
- Đi theo cảm giác. Ta cảm thấy phía trước có người đang chờ ta.
Đám người nửa tin nửa ngờ, đã đi mấy ngày, bọn họ nhìn thấy xa xa là Đại Lôi Âm Tự và Phật nằm trên Lôi Âm Tự.
Toàn thân Phật nằm là phật quang vạn trượng. Trong mê man, phật quang liên kết núi Tu Di của hai mươi chư thiên Phật Giới, kéo dài tới Đại Phạn Thiên Cảnh ở đỉnh núi.
Ngàn vạn Phật Đà và Bồ Tát ngồi trong giấc mơ của Phật nằm, dốc lòng tìm hiểu, phật hiệu được nghe rộng rãi, phạn âm hùng hồn. Phật nằm này rất thu hút ánh nhìn của mọi người. Thân thể Phật nằm là một con ma vượn, khí lực cực kỳ to lớn, trong lúc ngủ mơ phát ra tiếng ngáy, lông đen ngoài thân chấn động như gió thổi rừng đen, không ngừng nhấp nhô.
Nguyên thần của Phật nằm vô cùng thánh khiết, thần thánh trang nghiêm, như yêu như người, nhưng lại là một Phật Đà.
Đám người ngẩng đầu nhìn Đại Phật, một lúc lâu sau, Lam Ngự Điền lắc đầu nói:
- Không phải người chờ ta, chúng ta tiếp tục đi.
Bọn họ lại đi mười mấy ngày, trèo non lội suối, xa xa nhìn thấy cầu Linh Năng Đối Thiên của Diên Khang, lâu thuyền đại hạm không ngừng lái tới, đi vào trong cầu, phía trong cầu cũng có lâu thuyên lái ra.
Đi đến bên dưới cầu Linh Năng Đối Thiên, chỉ thấy một đám người đang xô xát nhau, một đạo nhân trẻ tuổi đang lôi kéo ống tay áo của một vị Thần Chỉ anh tuấn, hét lên:
- Hư Sinh Hoa, ngươi không thể đi! Bảo vật này vừa mới bắt đầu luyện chế, ngươi đã muốn đi, bỏ lại bọn ta khổ cực, ngươi thì nhẹ nhõm rồi!
Nam tử anh tuấn tên Hư Sinh Hoa kia cố gắng tránh thoát, bất đắc dĩ nói:
- Ta đã giúp các ngươi sửa lại hết bản vẽ mà Tần giáo chủ đưa, các ngươi cứ theo. đó luyện chế, chuyện còn lại đều là việc vặt cả, sao ta có thể ở lại chỗ này năm mươi năm được chứ? Ta còn phải đến Tổ Đình, giáo chủ đã sớm nói cho ta biết nơi đó có thứ tốt!
Lam Ngự Điền cũng nhận ra đạo nhân kia. Hắn tên là Lâm Hiên, là đạo chủ Đạo Môn, không biết vì sao lại tranh cãi ầm ï với Hư Sinh Hoa.
- Ngươi đi rồi, chuyến này không biết đi bao nhiêu năm, chỉ sợ con gái Hư Mộng Tình của ngươi đã đến tuổi thành hôn. Chờ ngươi trở về, ngươi đã có thể ôm cháu ngoại rồi ấy chứ!
Lam Ngự Điền cũng nhận ra người vừa nói chuyện. Đó là Tiên Nhân của Tiểu Ngọc Kinh, tên là Vương Mộc Nhiên, người đời gọi bằng cái tên Vương Tiên Nhân, bản lĩnh cũng cực kỳ cao.
Hư Sinh Hoa nói:
- Vương Tiên nhân, ngươi bớt để ý vào cô nương nhà ta đi.
Vương Tiên Nhân cười nói:
- Ngươi nên để ý Tần giáo chủ mới đúng! Cẩn thận hắn thừa dịp ngươi không ở nhà, câu hồn cô nương nhà ngươi đi mất!
- Hắn tuổi già sắc suy, ta chưa từng lo lắng. Các vị đạo hữu, ta nhất định phải tới Tổ Đình, giáo chủ cũng đã gọi ta đi từ rất lâu! Ta luôn có cảm giác nơi đó là mấu chốt thành đạo của ta. Hư Sinh Hoa né tránh Lâm Hiên, khom người nói:
- Chư vị, ta hiểu ý tốt của các ngươi, nhưng các ngươi muốn ngăn ta thành đạo ư? Các ngươi đánh cũng không lại ta.
Đám người đành không ngăn cản nữa, nói:
- Ngươi chạy đi sống sung sướng, bỏ lại bọn ta chịu khổ ở đây. Thôi, thôi, bọn ta đánh không lại ngươi, ngươi đi đi.
Hư Sinh Hoa đứng dậy, lúc này nhìn thấy Lam Ngự Điền, kinh ngạc nói:
- Lam đạo huynh, ngươi lại lạc đường?
Lam Ngự Điền liên tục gật đầu, cười nói:
- Lần trước gặp Hư huynh chỉ đường giúp, lần này lại phải làm phiền Hư huynh rồi.
Hư Sinh Hoa suy nghĩ một chút, nói: - Ta tới Tổ Đình, ngươi muốn đi không?
- Muốn!
- Vậy thì đi cùng ta.
Hư Sinh Hoa phất phất tay, nghiêm mặt nói:
- Chư vị, nếu các ngươi còn muốn cản ta thì ta đánh người thật đấy.
Đám người lập tức giải tán.
Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền cùng nhau đi về phía cầu Linh Năng Đối Thiên, nhìn năm nghìn Thần Nhân phía sau hắn, trong lòng kinh ngạc, nhưng không có hỏi nhiều, nói:
- Những ngày này ta luôn bị đủ loại việc vặt cản trở, không cách nào tới Tổ Đình được. Bây giờ nghĩ lại, thứ cản trở ta không phải là những việc vặt kia, mà ta đang chờ ngươi. Xem ra con đường thành đạo của ngươi và ta đều ở Tổ Đình. Lam Ngự Điền nói:
- Ta cũng có cảm giác đó. Ta cảm thấy ngươi đang chờ ta, chắc chắn chuyến du ngoạn lần này sẽ rất kỳ diệu.
Năm nghìn Thần Nhân đi theo bọn họ ùa vào cầu Linh Năng Đối Thiên, sau một lúc lâu, bọn họ đi ra từ một chỗ khác trong tế đàn, đối diện chính là phong ấn của mười Thiên Tôn.
- Lão sư, bên này có phong ấn, bên kia có cái lỗ thủng không có phong ấn!
Có người la lên.
Cái lỗ thủng của Tổ Đình kia là Tân Mục do kích phát uy năng của mạch khoáng Thái Thủy tạo thành.
Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền nhìn một cái, Hư Sinh Hoa lắc đầu nói:
- Quá xa, không biết còn phải đi bao lâu mới có thể đến cái lỗ kia. Cái khe này gần hơn, trực tiếp từ nơi này đi vào là được. Nơi này có mười một loại phong ấn, trong đó có một phong ấn là hắn ta lưu lại.
Lam Ngự Điền quan sát một hồi, nói:
- Phá giải phong ấn của hắn không khó.
Hư Sinh Hoa cũng quan sát một hồi, gật đầu nói:
- Phá giải phong ấn của hắn quả thực không khó. Chúng ta đi.