Chương 1529: Kẻ đầu sỏ (2)
Chương 1529: Kẻ đầu sỏ (2)Chương 1529: Kẻ đầu sỏ (2)
Hư Sinh Hoa cực kỳ dao động.
Lam Ngự Điền cũng dao động, nói:
- Ta cũng muốn vài ngọn núi.
- Mục Thiên Tôn nhất định sẽ cho các ngươi, yên tâm, yên tâm.
Ông lão Thái Dịch mặt mũi hiền lành cười nói.
Âm! Ầm! Ầm!
Một vài tiếng rung động dữ dội nữa truyền đến, biển ma khí của Thổ Bá hoàn toàn nổ tung. Đám người Nghiên Thiên Phi, Tổ Thần Vương, Lang Hiên Thần Hoàng đáp xuống, thần quang của Thiên Tôn gột rửa khiến biển ma khí hoàn toàn bốc hơi, không còn tồn tại nữa!
Thổ Bá dung nham cầm roi Minh Hà, đứng giữa vài Thiên Tôn, đầu kia của roi vân đang quấn lấy tay phải của Hiểu Thiên Tôn.
Mặc dù Thổ Bá vẫn luôn lạnh nhạt, luôn có mưu kế, luôn thân thông quảng đại, song giờ phút này lại hoàn toàn không biết làm gì, đứng ở đó có vẻ có hơi lúng túng.
Hắn muốn trốn vào U Đô cũng không được.
Nơi hắn sống là U Đô, nhưng bây giờ ma khí U Đô đều bị tan biến, dưới chân là biển Hỗn Độn, có thể nói là bị chặn đứng, không còn đường đi.
Thổ Bá dung nham này chính là phân thân của hắn, không có sức chiến đấu đáng sợ như bản thế. Đối mặt với đám người hung ác xung quanh đây, hắn chỉ một số mệnh, đó chính là bị giết dưới một chiêu.
Đột nhiên biển Hỗn Độn lại dậy sóng, Hư Không Mẫu Thú đã đến. Nó ghé sát phía sau Thái Đế, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tổ Thần Vương và Thổ Bá. Hắn suýt nữa bị Tổ Thân Vương luyện hóa chết, may mắn là Tổ Thần Vương liều mạng một trận với Thái Đế, lúc này nó mới trốn thoát từ trong cơ thể Tổ Thần Vương, nhưng cũng vì vậy mà sức lực tổn hao rất nhiều.
Dưới biển Hỗn Độn, mọi người lo lắng bất an. hiện tại trên biển đã tụ tập năm tồn tại cấp Thiên Tôn, Hư Không Mẫu Thú có thể miễn cưỡng coi là một nửa.
Ngoài ra còn có Địa Mẫu Nguyên Quân trốn trong bóng tối như hổ rình mồi, bên trên có Thiên Công cũng đang rất chú ý, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Hơn nữa ở trung tâm còn có Thổ Bá dung nham, cho dù bị những tồn tại đáng sợ vây quanh, nhưng thực lực tu vi cũng không thể coi thường.
Nhiều tồn tại mạnh mẽ như vậy tụ tập ở đây, cây gậy làm bằng gỗ khô kia của Thái Dịch thật sự có thể chịu đựng được hay không đây?
Vụt..
Đột nhiên trên bầu trời hiện lên một tia sáng. Cuối cùng Tân Mục cũng lao ra khỏi hư không, xuất hiện trong khoảng không trên biển Hỗn Độn.
Hắn liếc mắt xuống phía dưới một cái, quay đầu đi.
- Kẻ đầu sỏi!
Thái Đế ngẩng đầu lên nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng.
Các Thiên Tôn ở đây đã đâm lao phải theo lao, đối mặt với tình cảnh này, hoàn toàn không có biện pháp gì nữa.
Nếu bọn họ thật sự tuyên chiến, e rằng thật sự không ít Thiên Tôn phải chết!
Đột nhiên Tần Mục lại đi vòng trở lại, lớn tiếng nói:
- Thổ Bá lão ca ca, còn ngẩn người làm gì? Vứt Nguyên Thạch Thái Sơ đi! Vứt xuống dưới biển đi!
Thổ Bá tỉnh ngộ, buông roi Minh Hà ra, tay phải của Hiểu Thiên Tôn và từng mảnh Nguyên Thạch Thái Sơ nắm trong tay cùng nhau rơi xuống biển Hỗn Độn.
Trên mặt biển, sắc mặt của mọi người đều run rẩy, nhưng không có ai hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguyên Thạch rơi xuống biển.
Trong biển Hỗn Độn, Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền trơ mắt nhìn bàn tay đang cầm Nguyên Thạch Thái Sơ của Hiểu Thiên Tôn rơi xuống dưới. Nó rơi ngay trước mặt bọn họ, trong nắm bàn tay kia, bảo quang của Nguyên Thạch Thái Sơ phát ra theo khe hở.
Hai người đều không cử động mà cùng nhìn về phía ông lão Thái Dịch.
Ông lão Thái Dịch cười nói: - Nguyên Thạch này là Nguyên Thạch Thái Sơ, trong đó chứa đựng đại đạo Thái Sơ, ngay cả bản thân Thái Sơ Thiên Đế cũng không thể lĩnh hội được Thái Sơ chân chính.
Hắn nói đến đây thì đột nhiên ngừng lại, không tiếp tục nói nữa.
Hai người vẫn tha thiết mong chờ nhìn hắn, chờ cho hắn nói tiếp.
Mặc dù tay phải của Hiểu Thiên Tôn đã đứt, nhưng lúc này nó lại lặng lẽ chìa hai ngón tay ra, ba ngón tay còn lại vẫn đang giữ chặt mảnh vỡ của Nguyên Thạch. Hai ngón tay kia giống như hai chân làm bàn tay phải này đứng thẳng lên, đi ra ngoài dọc theo đáy biển của biển Hỗn Độn.
Lạch cạch.
Một mảnh Nguyên Thạch rơi ra, hai ngón tay kia vội vàng dừng lại, ngón tay thăm dò tìm kiếm, cuối cùng tìm được Nguyên Thạch, thật cẩn thận nhặt mảnh Nguyên Thạch kia lên, tiếp tục đặt ở trong lòng bàn tay rồi bước bằng hai ngón tay lần mò ra ngoài.
Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền không nhịn được, không khỏi đưa mắt liếc nhìn cái tay phải này của Thiên Tôn, lại quay đầu lại nhìn ông lão Thái Dịch.
Ba ngàn người đi theo Lam Ngự Điền và một nhóm cự thú Thái Cổ tò mò nhìn chằm chằm vào tay phải của Thiên Tôn. Chỉ thấy nó liên tục đi ra ngoài, bảo thạch không ngừng rơi từ trong lòng bàn tay ra.
Những con cự thú có lòng tốt, xê mông sang, để nó đi qua bên người mình, vẫn chưa ngăn cản nó.
Tay phải của Thiên Tôn vất vả lắm mới ra khỏi không gian được cây gậy chống đỡ, nhưng vừa mới bước ra một bước, khí Hỗn Độn áp xuống. Chỉ nghe một tiếng bẹp, tay phải này của Thiên Tôn bị ép nằm xuống đất, mảnh vỡ Nguyên Thạch Thái Sơ trong lòng bàn tay rơi lả tả trên đất.
Tay phải của Hiểu Thiên Tôn giãy giụa một lát, nhưng sức nặng của biển Hỗn Độn đáng sợ đến mức nào chứ?