Chương 1566: Thần Vương Tứ Diện
Chương 1566: Thần Vương Tứ DiệnChương 1566: Thần Vương Tứ Diện
Lúc này Nguyên Giới đang chìm trong đêm tối, nhưng không phải tất cả thế giới kỳ lạ kia đều là bóng tối. Có nơi là thời khắc mặt trời mọc, người dân ở Đạo Môn gân đó nhìn thấy biển lớn, ba mặt trời nhìn có vẻ khá nhỏ đang từ từ nhô lên từ mặt biển.
Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lan tỏa trong bóng đêm, đáp xuống mặt biển và cả trên rừng đào ven biển, sau đó lại rơi vãi trên dãy núi Côn Lôn của Đạo Môn từ trong rừng đào cứ như một bức họa đẹp đẽ đang từ từ hé mởi
Song cùng với nhịp của nốt nhạc trong rừng đào, khung cảnh cũng thay đổi theo. Bọn họ nhìn thấy thế giới của bóng đêm đang phủ xuống, dãy núi đen ngòm giống như vây trên lưng con quái vật, kinh ngạc và đáng sợ. Nốt nhạc vang lên, bỗng nhiên lại đến ban ngày, bầu trời bao la, trong xanh thăm thẳm. Những đại lục khổng lồ lơ lửng trên không trung, rất nhiêu Thân Nhân trong hình hài người chim đang dang rộng đôi cánh bay lượn trên bầu trời.
Đột nhiên lại đến thế giới trong ánh hoàng hôn, mặt trời đỏ au, ráng chiều rực rỡ, quả thật rất tráng lệ.
Dường như rừng đào vạn dặm chìm trong không gian đang nhảy nhót, không ngừng biến đổi trong chư thiên vạn giới. Các nốt nhạc do dây đàn ánh sáng và âm luật tạo thành đã hình thành nên trăm nghìn mặt phẳng không gian đang nhảy liên hồi, khiến cho người dân ở Đạo Môn gần đó nhìn đến hoa cả mắt.
Đột nhiên, một vị trưởng lão trong Đạo Môn nhìn về phía xa xa trong bóng tối, chỉ nhìn vào nơi xa thẳm, Nguyên Mộc giống như con quái vật trong bóng đêm đang đứng sừng sững nơi trung tâm của Nguyên Giới.
Mà tại nơi đó, có hai con mắt dài mà hẹp đang chậm rãi mở ral
Hai con mắt đó không quá lớn, nhưng ở khoảng cách xa như vậy cũng có thể nhìn thấy rõ ràng!
Vị trưởng lão của Đạo Môn vô cùng sửng sốt, vội vàng gõ chuông, gọi các đệ tử Đạo Môn đến, trầm giọng nói:
- Đạo chủ không ở nơi này, từng người các ngươi mau chóng xuống núi, đến thành quách của thành gần đó, bắt buộc tất cả mọi người, không được để bọn họ ra khỏi phòng, không được ra khỏi thành! Tất cả mọi người đóng chặt cửa, tuyệt đối không được ra ngoài!
Rất nhiều đệ tử Đạo Môn lần lượt đi làm, vị trưởng lão Đạo Môn kia cũng đích thân xuống núi để ràng buộc bách tính gần đó, lại liếc nhìn đôi mắt đang dần dần sáng lên trong bóng tối. Lúc này, hẳn lại nhìn thấy sao trên trời không biết lúc nào đã trở nên to lên rất nhiều, không khỏi lo lắng bồn chồn:
- Rừng đào, e rằng sắp có biến cố lớn rồi!
Những vì sao trên bầu trời càng lúc càng sáng hơn, mặc dù độ sáng của những vì sao đó càng ngày càng tăng lên, nhưng lại biến hóa kỳ ảo lúc sáng lúc tối, lúc ẩn lúc hiện, tựa như những vì sao này cũng đang nhảy nhót theo những nốt nhạc của rừng đào vậy, nhảy từ thế giới này sang thế giới khác.
Những vì sao đang lần theo dấu vết của rừng đào. Sau mỗi lần vì sao tối đi, biến mất rồi lại sáng lên, giống như bọn chúng đã to thêm một vòng, dường như khoảng cách với rừng đào cũng gần một hơn một chút!
Cùng với sự nhảy nhót của nốt nhạc ở rừng đào, những đạo sĩ Đạo Môn đang bận rộn ngăn cản dân chúng khắp các vùng các thành đột nhiên chú ý đến người khổng lồ và Nguyên Mộc ở trong bóng tối cũng đang di chuyển!
Mặc dù nhìn có vẻ kích thước của người khổng lồ và Nguyên Mộc vẫn giống như lúc trước, cứ như không hề di chuyển, nhưng đó chỉ là do người khổng lồ và Nguyên Mộc vừa di chuyển vừa thu nhỏ lại!
Càng quỷ dị hơn là, người khổng lồ túm chặt Nguyên Mộc, nhổ Nguyên Mộc lên, lúc nốt nhạc của rừng đào nhảy nhót thì hắn đứng im bất động, còn lúc nốt nhạc dừng lại thì hắn lại di chuyển.
Lúc nốt nhạc nhảy nhót vừa vặn cũng chính là lúc bầu trời trên rừng đào sáng lên, lúc đó người khổng lồ và Nguyên Mộc bị chiếu sáng, lúc đó cả người khổng lồ và Nguyên Mộc đều không hề động đậy.
Còn lúc nốt nhạc dừng lại vừa khéo là lúc bầu trời trên rừng đào rơi vào trong bóng tối, lúc đó người khổng lồ và Nguyên Mộc cũng biến mất trong bóng tối đó, nhưng các đạo nhân đều cảm nhận được người khổng lồ đó túm lấy Nguyên Mộc gấp rút di chuyển trong bóng tối, chạy về hướng này.
Mà người khổng lồ cổ quái, tay cầm Nguyên Mộc vội vàng chạy về phía này, chính là Ngự Thiên Tôn, thần khí trấn áp Nguyên Giới!
Các đạo nhân của Đạo Môn sởn hết cả tóc gáy, gấp rút bay đi tứ phía, nhắc nhở tất cả mọi người khóa chặt cửa nẻo.
Cuối cùng, tiếng chuông của Đạo Môn vang lên lần nữa, các đạo nhân nhao nhao. bay về Đạo Môn, cũng phong tỏa hết sơn môn, người nào trở về trong sân viện hoặc cung điện của người nấy, khóa chặt cửa.
lò trong thành dưới chân núi, có một đứa bé nhẹ nhàng đẩy cửa sổ mở ra, định nhìn ra bên ngoài, nhưng lúc này hắn nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh dị, có một người khổng lồ với thân thể và khí phách to lớn đang đứng ở ngoài thành, trong tay còn nắm chặt một gốc cây đại thụ cao trăm trượng!
Khuôn mặt của bọn họ cao hơn cổng thành, gò má ló ra ở phía trên của cổng thành, những nốt nhạc trong rừng đào nhảy nhót, ánh sáng bừng lên, chiếu sáng gương mặt của bọn họ.
Đứa trẻ đó há hốc miệng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.