Chương 1567: Thần Vương Tứ Diện (2)
Chương 1567: Thần Vương Tứ Diện (2)Chương 1567: Thần Vương Tứ Diện (2)
Mẫu thân của hẳn vội vàng xông đến, lôi đứa trẻ nghịch ngợm này vào trong, rầm một tiếng đóng cửa sổ lại.
Sau đó, trong phòng vang lên tiếng đánh đòn và tiếng kêu thảm thiết của đứa trẻ, lát sau tiếng kêu thảm thiết đó nhỏ dần, chuyển thành tiếng khóc hu hu, chắc hẳn là đã bị che miệng lại.
Bên ngoài thành, dáng người của thần khí Ngự Thiên Tôn đã thu hỏi chỉ còn cao mười mấy trượng, nhưng vẫn cao hơn cổng thành một chút, hắn đứng sừng sừng ở đó giống như một bức tượng đá.
Đột nhiên, những nốt nhạc trong rừng đào ảm đạm xuống, thành thị rơi vào màn đêm đen kịt.
Đợi đến lúc lại sáng lên lần nữa, người khổng lồ đã đứng ở bên cạnh rừng đào, vẫn chống Nguyên Mộc, đứng sừng sững bất động ở đó.
Có tiếng rào rào rào rào truyền đến, đó là âm thanh của một cơn cuồng phong đột nhiên làm lay động rừng đào phát ra.
Cơn cuồng phong này đến một cách vô cùng kỳ lạ, sức gió rất mạnh, thậm chí còn thổi bay cả ống tay áo của thần khí Ngự Thiên Tôn.
Điều kỳ lạ là, cơn gió này có thể làm lay động cả ống tay áo của thần khí Ngự Thiên Tôn, nhưng lại chỉ có thể thổi lay động được lá đào ở chung quanh rừng đào, còn lá đào trên những cây đào ở bên trong rừng đào thì lại không hề nhúc nhích tí nào.
Thần khí Ngự Thiên Tôn tay chống Nguyên Mộc, không hề cử động.
Các vì sao trên bầu trời càng lúc càng sáng hơn, ánh sao lấp lánh, dường như ở ngay phía trên rừng đào, trong đó có bốn mươi chín ngôi sao lớn là chói lọi nhất.
Trong cung điện ở rừng đào, dược sư thúc phát dược lực của viên linh đan cuối cùng, chuỗi đại đạo mà dược lực hóa thành chui vào mi tâm của Nguyệt Thiên Tôn. Khoảnh khắc chuỗi đại đạo và đạo văn Thần Thức của Lang Hiên Thần Hoàng va chạm, chúng giống như hai vòng xoáy cuốn lấy nhau, giết chết vô cùng ác liệt!
Khi đạo văn Thần Thức đầu tiên của Lang Hiên Thân Hoàng bị tiêu diệt, thần thức và nguyên thần của Nguyệt Thiên Tôn cũng gặp phải sự tấn công, tiếng đàn phát ra dưới tay Nguyệt Thiên Tôn đột nhiên lệch mất nửa nhịp.
Tiếng đàn của nàng lệch mất nửa nhịp, khoảnh khắc này dây đàn ánh sáng của rừng đào cũng chậm mất nửa nhịp.
Chờ đến khi tiếng đàn tiếp tục nổi lên, hào quang sáng lên, thân khí Ngự Thiên Tôn đã chống Nguyên Mộc đi vào sâu bên trong rừng đào, cơn cuồng phong kỳ lạ kia cũng đi vào trong rừng đào, gió thổi cây đào cùng lá đào vang lên tiếng xào xạc xào. xạc, những cánh hoa đào rơi lả tả, tựa như đang bay lượn, nhảy múa trong gió!
Trên bầu trời, bốn mươi chín vì sao lớn càng chói lọi hơn, treo phía trên cung điện của rừng đào, giống như bốn mươi chín con mắt, đang trông chừng tòa cung điện kia, chờ đợi cơ hội tiếp theo.
Ở bên trong rừng đào vạn dặm, từng sợi dây đàn ánh sáng qua lại như con thoi, nhảy nhót càng nhanh hơn, bầu trời cũng biến thành đầy màu sắc trong chốc lát, lúc thì là ban ngày, khi thì là đêm đen, lúc thì mưa như trút nước, lúc thì mặt trời rực rỡ treo cao trên bầu trời, chiếu sáng vạn vật, khi thì tuyết phủ trắng xóa cả vạn dặm, khi thì mặt trời gay gắt, năng hè chói chang, hoặc là cảnh xuân vô cùng tươi đẹp, hoặc là thu về khoác tấm áo đỏ khắp núi rừng. Chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, rừng đào có thể đi từ thế giới này đến thế giới khác, từ mùa xuân biến thành mùa hạ, từ mùa đông biến thành mùa thu!
Địa lý sông núi cùng mặt trời, mặt trăng và các vì sao cũng đang không ngừng biến hóa, nhưng kỳ lạ là, thân khí Ngự Thiên Tôn, Nguyên Mộc, cơn cuồng phong kỳ lạ và bốn mươi chín vì sao lớn trên bầu trời lại chẳng hề đổi thay.
Bên trong điện, tiếng đàn khẩn thiết, âm luật phát ra càng ngày càng dồn dập hơn.
Mười ngón tay của Nguyệt Thiên Tôn điên cuồng gảy đàn, từng sợi dây đàn như đang nhảy nhót. Dây đàn chuyển động càng ngày càng nhanh, càng ngày càng dồn dập hơn, dường như khiến mười ngón tay của nàng không thể nào đuổi kịp được.
Nguyệt Thiên Tôn đột nhiên đứng dậy, cổ cầm cũng nâng lên, bay xung quanh nàng, chân của Nguyệt Thiên Tôn đạp trên không trung, nhảy múa trong không trung.
Bất tri bất giác, hai chân của nàng đột nhiên đã khỏi rồi, có thể đứng dậy được rồi!
Thân hình nàng di chuyển, cổ cầm cũng di chuyển theo nàng, phía trước, phía sau, phía trên, phía dưới, bên trái, bên phải, bay lượn không ngừng, ting ting ting, từng tiếng đàn mạnh mẽ truyền đến, tòa cung điện ở rừng đào này đột nhiên chia năm xẻ bảy, chỉ còn lại từng cây từng cây cột đá to lớn!
Những cột đá giống như rừng cây giống như từng trụ đàn.
Dây đàn của cổ cầm kia đột nhiên bay lên, buộc trên từng cây trụ đàn, mỗi trụ một dây.
Dáng người của Nguyệt Thiên Tôn uyển chuyển, qua lại giữa từng sợi dây đàn và từng trụ đàn như con thoi, nhanh nhẹn lướt qua, tiếng đàn lại mạnh mẽ vang vọng, mơ ơ hồ hồ mang theo cả khí tức chết chóc lạnh thấu xương!
Dược sư thì giống như những vì sao nhỏ bay xung quanh nàng, nguyên thân Dược Vương đứng sừng sững trong Thiên Cung, Thiên Cung Y Đạo cũng bay nhảy xung quanh Nguyệt Thiên Tôn, để bảo đảm những đạo văn trong những linh đan trị thương kia không bị rối loạn!
Vù...
Linh Thai Thần Tàng của Tần Mục trải rộng ra, bên trong điện đột nhiên giống như một thế giới rộng lớn, Tổ Đình treo ở trung tâm, bên bên có Huyền Đô, bên dưới có U Đô, Tứ Cực Thiên được thiết lập ở bốn phía, chư thiên vạn giới hiện ra.