Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1553 - Chương 1598: Hư Không Tái Cực

Chương 1598: Hư Không Tái Cực Chương 1598: Hư Không Tái CựcChương 1598: Hư Không Tái Cực

Tân Mục và Nguyệt Thiên Tôn trốn ở trong một tầng lầu nhỏ hợp thành một thể, làm như tai không nghe, mắt không thấy những biến cố ở bên ngoài thế giới.

Đường đi nước bước của Nguyệt Thiên Tôn cũng là hệ thống Thiên Cung Thần Tàng. Nàng đã tiếp thu được các loại công pháp Đế Tọa khác nhau của thời đại Thượng Hoàng và thời đại Long Hán, cũng dự định đi trên con đường tu luyện thành Thiên Đình.

Thời đại Thượng Hoàng có mười lăm vị Thiên Đế Nam Thượng Hoàng, có rất nhiều người là đệ tử của nàng và Lăng Thiên Tôn. Nàng tập hợp sở trường của các trường phái, tu luyện Thiên Đình của riêng mình, đến nay cũng có được chút thành tựu phi phàm.

Nhưng mà nàng vẫn chưa tiến vào Thiên Đình, cho nên công pháp tích lũy của nàng vẫn không bằng công pháp Đế Tọa của mười Thiên Tôn trong Thiên Đình.

Lần này giao lưu cùng với Tân Mục cũng là bổ sung vào những chỗ nàng còn thiếu sót.

Nhưng muốn mở được công pháp Đại Thiên Đình của riêng mình, thu thập các loại sở trường của công pháp Đế Tọa, nàng vẫn cần có thời gian và sự mài giữa, dung hòa của bản thân.

Công pháp của nàng tên Hư Không Tái Cực. Lý do tại sao lại gọi công pháp này là Hư Không Tái Cực, là bởi vì Tái, Cực, Hư Không đều là số lượng, Tái Cực là số cực đại, Tái là trăm tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ, Cực là vạn tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ.

Mà Hư Không là số cực đại, có mười tám số không ở đẳng sau.

Công pháp của Nguyệt Thiên Tôn được đặt tên là Hư Không Tái Cực, ý nói đến không gian lớn và không gian nhỏ, lớn đến mức vượt qua cả chư thiên vạn giới, nhỏ đến mức có thể hóa thành một hạt bụi, thậm chí có thể biến thành hư không không thể tách rời, che dấu vết tích.

Thành tựu của nàng đều lấy Hư Không Tái Cực làm nền móng, lấy Thiên Cung Hư Không làm trung tâm, bốn bề xung quanh xây dựng những Thiên Cung khác nhau, tạo thành hệ thống Thiên Cung cho riêng mình.

Tân Mục nghiên cứu Hư Không Tái Cực của nàng, song cũng đã tìm ra những điều bí ẩn trong đại đạo Không Gian khiến hắn cảm nhận được rất nhiều điều thú vị.

Trong công pháp của Nguyệt Thiên Tôn ẩn chứa rất nhiều phù văn, vả lại chúng giống với phù văn của Hư Không Thú đến bất ngờ. Không chỉ như vậy, rất nhiều phù văn thuật số trong phép thần thông truyền tống của Diên Khang cũng tương đồng với phù văn trong không gian của Hư Không Tái Cực.

- Năm đó khi tiến vào Thái Hư cùng với Vân Thiên Tôn và Lăng Thiên Tôn, ta đã gặp được Hư Không Thú, vì vậy đã sao chép được rất nhiều Hư Không Văn.

Nguyệt Thiên Tôn cười đáp:

- Những Hư Không Văn này truyền cảm hứng cho đại đạo Không Gian của ta, có điều nơi ta thu được hoạch nhiều nhất vẫn là không gian hỗn loạn. Việc mắc kẹt ở trong đó hàng trăm năm đã khiến ta ngộ ra nhiều đạo lý thâm sâu của các đại đạo Không Gian.

Tân Mục rất ngưỡng mộ, nói:

- Vậy trong không gian hỗn loạn có những vết tích nào thế?

- Có mảnh vỡ không gian kì lạ, còn có những thứ đã phân hủy, trong chốc lát ta cũng không thể nói rõ ràng được, có vẻ như không phải thứ đồ gì của thời đại này.

Nguyệt Thiên Tôn nhớ lại trước đây, lắc đầu đáp:

- Cụ thể là là tàn tích của thời đại nào thì ta cũng không biết. Trong đó cực kì nguy hiểm, đến ta cũng không dám tiến vào nơi sâu nhất, chỉ biết khi tìm được đường ra thì lập tức rời đi luôn.

Đại đạo Không Gian cực kỳ khó học, đồng thời cũng khó luyện. Mấy tháng nay, Tần Mục cũng mới chỉ nhập môn, mới học được sơ qua một vài phép thần thông Không Gian, muốn làm được đến mức không còn khoảng cách với không gian như Nguyệt Thiên Tôn thì vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn.

Thậm chí hắn còn khó bề tu luyện Thiên Cung Hư Không, không thể tiến vào đại đạo Không Gian.

- Chẳng lẽ cũng cần phải tiến vào không gian hỗn loạn một lần thì mới có thể giác ngộ được sự huyền diệu của không gian ư?

Hắn không khỏi lắc đầu, không gian hỗn loạn cực kì nguy hiểm, vả lại Hiểu Thiên Tôn còn bị trục xuất ở đó, hiện tại không phải là lúc tốt nhất để đến đó lĩnh hội đại đạo Không Gian.

Chư hầu Nguyên Giới phân tranh, bây giờ là lúc an toàn nhất, nhưng cũng không thể xem nhẹ được.

Tân Mục mượn Nguyệt Thiên Tôn một chiếc đèn lồng, từ biệt nàng, nói:

- Trong mười Thiên Tôn, nàng có thể tin cậy Hồng Thiên Tôn, những Thiên Tôn khác đều không đáng tin cậy, không biết lúc nào sẽ tập kích Nguyên Giới. Nguyệt, ngươi tỉnh thông đại đạo Không Gian, mười Thiên Tôn muốn thôn tính Nguyên Giới, ắt sẽ trừ khử ngươi trước, ngươi phải cẩn thận!

Nguyệt Thiên Tôn tiễn hắn ra khỏi rừng đào, có chút không nỡ, đợi đến khi hẳn sắp ra khỏi rừng đào, nàng bỗng nhiên cười nói:

- Mục, năm đó huynh vẽ một bức tranh cho ta, hôm nay có thể vẽ cho ta một bức khác được không?

Tân Mục dừng bước, lấy bút giấy nghiên mực ra, nhìn lên trên, hoa trong rừng đào đang nở rực rỡ, khó có thể giấu đi cái đẹp của nữ tử. Nguyệt Thiên Tôn đứng dưới gốc cây, tay cầm một nhành đào.

Trên nhành đào lác đác hai ba bông hoa che đi đôi môi hình anh đào của nàng. Nàng hơi dè dặt, có chút thẹn thùng, nhưng lại tỏ ra chút chờ mong.

Tần Mục bắt được khoảnh khắc đẹp đẽ này, cầm bút lên lại đặt bút xuống, một bức tranh mỹ nhân đã nhanh chóng được hoàn thành.
Bình Luận (0)
Comment