Chương 1610: Thái tử và Long Sơn (2)
Chương 1610: Thái tử và Long Sơn (2)Chương 1610: Thái tử và Long Sơn (2)
Hắn có thể thoát khỏi trấn áp cũng là dựa vào việc Tân Mục đi cầu tình. Sau khi thoát khỏi cảnh vây hãm và rời khỏi Bắc Cực Thiên, hắn lại gặp phải Âm Thiên Tử ở trên Thiên Hà, suýt nữa bị Âm Thiên Tử hãm hại nhét vào hậu cung của Thiên Đế thêm một lần nữa.
Cũng may là thần thông mà Tân Mục để lại cho hắn phát huy uy lực, giúp hắn thấy rõ bộ mặt thật của Âm Thiên Tử, tránh được một kiếp nạn lớn ở Bắc Cực Thiên.
~ Mời hai vị đứng lên.
Thái tử U Minh khôi phục lại sự bình tĩnh hòa nhã, đỡ hai người đứng dậy, cười nói:
- Mới vừa rồi là ta đã thất lễ rồi. Ta vốn là công tử phú quý, đã quen tiêu tiền tài để kết giao với người khác, không hiểu gì về tình bạn thật lòng thật dạ. Sau khi đấn Diên Khang, ta mới hiểu cái gì gọi là tình bạn. Mặc dù hai vị lấy mất Lưu Ly Thanh Thiên Tràng của ta, nhưng có ân lớn với ta, cho nên không cần như vậy.
Long Kỳ Lân và Yên Nhi thuận thế đứng lên, thái tử U Minh cười nói:
- Tuy Lưu Ly Thanh Thiên Tràng rất quan trọng, nhưng giờ đây trong lòng ta, nó đã không còn quan trọng đến như vậy nữa rồi.
Ngụy Tùy Phong đi tới bên cạnh hắn, nói:
- Tâm cảnh của thái tử lại có sự thăng tiến rồi, không hổ là nhân vật xuất sắc nhất thời đại Long Hán.
Trong thời đại Long Hán, lúc thái tử U Minh tu thành Đế Tọa, tồn tại cảnh giới Đế Tọa trong thiên hạ không quá mười người. Những nhân vật nổi danh đời sau như Hiểu Thiên Tôn, Hồng Thiên Tôn, Cung Thiên Tôn, Nghiên Thiên Tôn cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt không đáng nhắc đến.
Năm đó, kẻ có thể sánh vai với hắn chỉ có vài tồn tại như Vân Thiên Tôn, Hạo Thiên Tôn, Hỏa Thiên Tôn, Lang Hiên Thần Hoàng và Tổ Thần Vương.
Bắc Đế Huyền Vũ trấn áp thái tử U Minh sáu mươi vạn năm, nhân vật năm đó không thể sánh được với hắn, nay đã danh chấn thiên hạ, trở thành Thiên Tôn, thậm chí Âm Thiên Tử cũng đã trở thành người thống trị Bắc Thiên, cao cao tại thượng.
Tâm cảnh của thái tử U Minh khiến cho Ngụy Tùy Phong khâm phục, bởi lẽ hắn đã trải qua biết bao thăng trầm, song vẫn có thể duy trì tâm trạng bình lặng như nước.
Thái tử U Minh cười nói:
- Nhưng nếu như ta không bị Bắc Đế trấn áp, ta sẽ sống không tới những năm cuối của thời đại Long Hán, ngay cả sống cũng không thể được tôn sùng chứ đừng nói đến việc trở thành một trong mười Thiên Tôn. Giờ phút này, trí tuệ của mười Thiên Tôn đã vượt xa hơn những thứ ta có, chỉ có tôn tại như Mục Thiên Tôn mới có thể so chiêu với bọn họ. Âm mưu quỷ kế của bọn họ có thể khiến cho ta và Bắc Cực Thiên vạn kiếp bất phục, ta tự biết rõ.
Hắn nhớ lại những gì bản thân đã trải qua vào sáu mươi vạn năm trước, vô cùng xúc động.
Năm đó cũng có rất nhiều tồn tại tư chất bất phàm, có thể đứng ngang hàng hắn, ví như thái tử Tà Vô Kỳ, ví như Vân Thiên Tôn, nhưng mà những người có tư chất như thế đều đã chết cả rồi.
Bản thân kẻ không quá khôn ngoan như hẳn lại vẫn còn sống, cho nên hắn hiểu nguyên nhân trong đây.
Bên kia, Tân Mục đã tìm thấy Thái Dịch đang ngồi vá lại Đại Hắc Sơn.
Thái Dịch của bây giờ đã tuổi già sức yếu, cả người tràn ngập khí tức cổ xưa kỳ lạ. Dáng vẻ hắn hệt như một lão già gân đất xa trời, nhưng vẻ già nua tang thương ấy lại ẩn chứa một sức mạnh sinh mệnh tươi mới vô cùng vô tận.
Trong lòng của Tân Mục giật thon thót, cười nói:
- Đạo huynh đã chuẩn bị gặp Thiên Công và Thổ Bá rồi hả?
Dáng người Thái Dịch lọm khom, đôi mắt của hắn trống rỗng u ám như thể không nhìn ra được bất kỳ ý nghĩ sâu kín gì, khiến cho người ta cảm nhận một loại cảm giác vô cũng tĩnh lặng. Hắn nói:
- Có thể gặp bọn họ rồi.
Tân Mục thở phào nhẹ nhõm, khom người nói:
- Làm phiền đạo huynh rồi. Thái Dịch lắc đầu nói:
- Ta không hề gặp bọn họ vì ngươi, mà là vì tự có tính toán của riêng mình. Ta muốn mượn cung điện của ngươi để gặp bọn họ.
Tân Mục đồng ý:
- Đạo huynh cứ tùy ý sử dụng.
Hắn bước tới bên ngoài của Thập Vạn Hắc Sơn, thi triển thần thông, một Huyền Môn tòa Thiên Địa mọc ra từ mặt đất. Một lúc lâu sau, cánh cổng của Huyền Môn Thiên Địa được đẩy từ bên trong ra ngoài, nguyên thần của Thổ Bá đi ra từ trong đó, thi lễ với Tân Mục.
Tần Mục khom người đáp lễ.
Sau đó nguyên thần của Thiên Công đi ra từ bên trong, cũng thi lễ với Tân Mục, Tân Mục lại đáp lễ.
- Thái Dịch đạo huynh đang chờ hai vị.
Thiên Công và Thổ Bá liếc mắt nhìn nhau, giữ lễ của đệ tử, đi thẳng vào Thập Vạn Hắc Sơn, Tân Mục đi theo sau, bước tới trung tâm của Đại Hắc Mộc.
Đột nhiên, một tiếng chuông giống như khai thiên tích địa truyền đến, Tần Mục, Thiên Công và Thổ Bá ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Chỉ thấy một gốc cây cổ xưa xanh um tươi tốt đang trôi lơ lửng trong vũ trụ, dưới tàng cây là đại điện sơn son thiếp vàng, vạn đạo Thần Hà, đạo. quang như nước suối phun ra, nâng toà đại điện này lên.
Ba người đều thầm tán thưởng, mang theo lòng hành hương đi tới phía dưới điện. Tới khi bọn họ bước chân lên bậc thềm đá, đi về phía trước, bên tai bỗng nghe được âm thanh như Hoàng Chung như Đại Lữ.
Thiên Công, Thổ Bá và Tần Mục nhìn xung quanh, cảnh tượng và âm thanh mà mỗi người bọn họ nhìn thấy và nghe thấy không hề giống nhau. Thứ Thiên Công nhìn thấy là Thiên Đạo có trình độ thâm hậu hơn, cảnh giới cao hơn mà trước giờ hắn chưa từng lĩnh ngộ được. Thứ âm thanh Thiên Công nghe thấy là âm thanh của Thiên Đạo, nó còn hiểu biết sâu sắc về Thiên Đạo hơn cả một kẻ sinh ra từ Thiên Đạo như Thiên Công.