Chương 1627: Mẫu tử tương tàn
Chương 1627: Mẫu tử tương tànChương 1627: Mẫu tử tương tàn
Trán Tường Thiên Phi bị đục thành một cái lỗ lớn, trước sau thông suốt, giữa lưng lại dính một chưởng mạnh, miệng phụt lập tức máu, hơi thở nhanh chóng suy yếu.
Vốn dĩ Lang Hiên Thân Hoàng đang rơi vào thế bất lợi, khó địch nổi Tường Thiên Phi. Nhưng sau khi nhận được sự giúp đỡ của Cung Thiên Tôn thì lập tức thi triển thần uy lớn, chạy như bay tới, thần thức bộc phát đánh về hướng đầu Tường Thiên Phi.
Mười ngón tay Cung Thiên Tôn như múa, liên tục điểm về phía thần thức Đại La Thiên mà Tường Thiên Phi thi triển, muốn phá vỡ thần thức Đại La Thiên của nàng để Lang Hiên Thân Hoàng ra tay đánh chết nàng.
Phụt! Lang Hiên Thần Hoàng điểm một chỉ tới, xuyên thủng trán Cung Thiên Tôn.
Đầu Cung Thiên Tôn nổ tung, ngay cả nguyên thần bên trong Thiên Đình của nàng cũng bị thương nặng, bị một chỉ này xuyên thủng đầu nguyên thần!
- Hiên Nhi...
Mắt Cung Thiên Tôn mờ mịt, quay đầu khó tin nhìn Lang Hiên Thần Hoàng.
Sắc mặt Lang Hiên Thần Hoàng hờ hững, không để ý, tiếp tục ra sức tấn công về phía nàng và Tường Thiên Phi:
- Mẫu hậu, thời đại của Tạo Vật Chủ đã sớm qua rồi, phụ hoàng đã chôn ngươi ở Tổ Đình, sao ngươi lại hồi sinh, tranh đoạt vũng nước đục này? Thời đại này là của hài nhi, không phải là của các ngươi.
- Quả nhiên con của phản đồ đều không thể tin, cho dù là chính mình sinh ra... Cung Thiên Tôn cười thảm, thần thức bộc phát, lấy cứng chọi cứng với đòn công kích thứ hai của Lang Hiên Thân Hoàng. Cùng lúc đó, Tường Thiên Phi liên tục gào thét, liều chết đánh về phía Lang Hiên Thần Hoàng!
Lang Hiên Thần Hoàng cười ha hả, đối đầu với hai Thiên Tôn, cất cao giọng nói:
- Các ngươi đã bị thương nặng, không phải là đối thủ của ta. Thái Đế, mẫu hậu, để ta tiễn các ngươi lên đường!
Hắn đỡ lấy công kích của hai Thiên Tôn, thực lực mạnh mẽ vô song, ép hai Thiên Tôn rơi vào thế yếu.
Đột nhiên, Long Hao chín đầu bay lượn, cất bước đánh tới. Trên dưới chín đầu xen kế đan xen, liên tục đánh lên nguyên thần của Lang Hiên Thân Hoàng. Không ngờ thân thể khổng lồ của hắn lại có thể đánh vào trong Thiên Đình của Lang Hiên Thân Hoàng, nghiên ép rất nhiêu Thiên Cung, đánh thẳng vào nguyên thần của Lang Hiên.
Lang Hiên lập tức luống cuống tay chân, Thiên Cung bị phá hại, nguyên thần bị thương, lại bị Cung Thiên Tôn và Tường Thiên Phi nắm lấy cơ hội đánh từng đợt công kích lên người hắn.
Lang Hiên Thần Hoàng lăn lộn, bị đánh vào trong màn bụi bặm.
Long Hao chín đầu giận dữ hét lên, đồng thời ra sức đánh về phía Tường Thiên Phi, Lang Hiên Thần Hoàng và Cung Thiên Tôn:
- Đám người hèn mọn, ngoan ngoãn thần phục ta, làm tọa ky của ta...
Một khắc sau, Long Hao sừng gãy vảy vỡ, ngã xuống rồi lại bay lên.
Ngay sau đó, bốn tồn tại khủng bố cũng tự mình phóng lên trởi, lao vào vòng hỗn chiến. Mà trong lồng giam thần thức, Sơ Tổ, Thúc Quân và đám người Lam Ngự Điền nhìn thấy Tân Mục đến thì không khỏi mừng rỡ. Lam Ngự Điền cười nói:
- Ta đã nói rồi, ca ca ta sẽ đến cứu chúng ta, không sai chứ?
Hắn có niềm tin mù quáng với Tân Mục.
Hư Sinh Hoa nói:
- Lần này được hắn cứu, hắn lại đắc ý Vài ngày.
Có điều hắn vẫn lộ ra ý cười không dễ phát hiện:
- Nhưng Tần giáo chủ đáng tin, khiến người ta yên tâm, chỉ cần có hắn thì nhất định có thể biến nguy thành an.
Thúc Quân vội vàng nói:
- Mục Thiên Tôn, cẩn thận những cự thú kia! Thực lực của bọn chúng mạnh đến đáng sợi Lời còn chưa dứt, công kích của cự thú canh gác lồng giam thần thức đã lao tới phía sau Tân Mục!
Tân Mục sải bước đi vào trong lồng giam thần thức, tránh thoát công kích của cự thú canh gác lồng giam thần thức.
Mọi người trong lồng giam còn đang lo lắng cho an nguy của hắn, một giây sau đã thấy hắn đi vào lồng giam, tất cả nghẹn họng nhìn trân trối, từng cái miệng há to không nói nên lời.
Bịch.
Ngũ Tổ Nhân Hoàng đặt mông ngồi xuống đất, hồn bay phách lạc nói:
- Xong đời rồi...
Những người khác cũng lộ rõ vẻ chán nản, không ngờ Tần Mục lại đi vào trong lồng giam thần thức. Neeys ngay cả hắn cũng rơi vào đây, hiện tại bọn họ đều không thể ra ngoài, không phải là xong đời rồi sao?
Tân Mục quan sát xung quanh, khen:
- Nơi này cũng không tệ lắm, chỗ mà Long Hao chuẩn bị cho các ngươi cũng rộng rãi thật đấy.
- Không tệ cái rắm!
Thúc Quân cũng đặt mông ngồi xuống đất, tức giận nói:
- Sao ngươi cũng chạy vào? Hiện tại xong rồi, xong hết rồi! Chúng ta chỉ có thể bị tên khốn Long Hao này xem như tọa ky! Cũng may nhiều người, hắn thay phiên cưỡi cũng một hai tháng mới có thể cưỡi hết!
Tân Mục mỉm cười, Sơ Tổ Nhân Hoàng cũng không nhịn được, lắp bắp nói:
- Ngươi còn cười! Lúc nào ngươi làm việc cũng không đứng đắn như vậy, còn cười...
Hư Sinh Hoa trầm giọng nói: - Mọi người đừng kinh hoảng, Lam Ngự Điền có năng lực mang theo một người xuyên qua lồng giam thần thức này, chỉ cần thừa dịp những cự thú này không phòng bị, để Lam Ngự Điền mang theo Tân giáo chủ thoát khỏi lông giam, chúng ta vẫn còn cơ hội.
Tân Mục nhìn về phía Lam Ngự Điền, kinh ngạc nói:
- Đệ đệ, ngươi có bản lĩnh xuyên qua lồng giam thần thức?
Lam Ngự Điền gật đầu.
Mọi người đồng thanh nói:
- Lam Ngự Điền đáng tin hơn ngươi nhiều!
Tần Mục mỉm cười, không để ý, nói:
- Vậy ngươi nắm chắc việc có thể vào Phi Hương Điện không?
Lam Ngự Điền do dự một chút, nói: - Không nắm chắc mười phần, nhưng chắc đến bảy phần.