Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 1591 - Chương 1636: Thiếu Nữ Trong Biển Hoa (2)

Chương 1636: Thiếu nữ trong biển hoa (2) Chương 1636: Thiếu nữ trong biển hoa (2)Chương 1636: Thiếu nữ trong biển hoa (2)

Ngụy Tùy Phong cảm khái nói:

- Thái tử, ngươi thật sự nên thấy hạnh phúc vì bị Bắc Đế trấn áp sáu mươi vạn năm, nếu không trong sáu mươi vạn năm này, không biết ngươi đã phải chết bao nhiêu lân.

Thái tử U Minh cười nói:

- Ta biết ta rất ngốc nghếch, cho nên mới phải thỉnh giáo những kẻ thông minh hơn như các ngươi. Trước kia đám người Âm Thiên Tử ám toán ta, chưa bao giờ dạy ta phân tích lợi và hại như thế nào, nhưng mà các ngươi là bằng hữu của ta, sẽ dạy ta những thứ này.

Ngụy Tùy Phong nhìn về phía Tần Mục, thử thăm dò:

- Vậy thì xin hỏi Mục Thiên Tôn không ở trong mười Thiên Tôn, lúc đối mặt với tình huống như thế này, ngươi sẽ làm thế nào?

- Tìm thấy Long Hao trước khi Long Hao bị mười Thiên Tôn giết.

Tân Mục mỉm cười, nói:

- Sau đó nói chính xác từng câu từng chữ mà mới nãy ngươi vừa nói cho hắn nghe, để hắn biết rằng hắn không thể nương nhờ vào bất kỳ ai trong mười Thiên Tôn, chỉ có thể liên minh với ta.

Ngụy Tùy Phong ha hả cười to, sau đó đột nhiên im bặt, đổi giọng điệu:

- Nhưng Long Hao là một kẻ bảo thủ, là kẻ thống trị nơi mặt sau của Tổ Đình, điều khiển tất cả cự thú ở nơi đây. Hắn có huyễn tưởng, cho rằng dù giây phút đối mặt với tình cảnh nguy hiểm nhất, bản thân vẫn có thể nương nhờ vào một vị Thiên Tôn, vẫn có thể giữ vững địa vị của mình! Ngươi đi tìm hẳn, chẳng khác gì tự chui đầu vào rọi

Tân Mục mỉm cười, nói:

- Sự tại nhân vi, chỉ cân có một tia hy vọng thành công, ta cũng sẽ làm.

Ngụy Tùy Phong sững sờ, cảm thán:

- Đây chính là điểm ta không bằng ngươi. Ngươi cảm thấy có một tia hy vọng thì sẽ dốc sức, tranh đấu để một tia hy vọng đó trở thành hai tia rồi ba tia, mà ta thường sẽ bỏ cuộc.

Tần Mục truyền thụ thần thông Triệu Hoán nghịch hướng cho bọn họ, nói:

- Nơi đây có Nam Thiên Môn, hai vị hãy dẫn theo đám người Tư bà bà, Hoa Quyên Tú, Lam Ngự Điền và Hư Sinh Hoa tới đây, cẩn thận nghiên cứu thử một phen, còn ta sẽ đi tìm Long Hao.

Ngụy Tùy Phong do dự chốc lát, nói:

- Đi đường cẩn thận. Tân Mục cười ha ha, nhét Lưu Ly Thanh Thiên Tràng vào trong tay hắn, bay đi:

- Các ngươi yên tâm, Long Hao bây giờ đã bi thương nặng, không phải là đối thủ của tal

Ngụy Tùy Phong và thái tử U Minh dõi mắt tiễn hắn đi xa. Thái tử U Minh không khỏi cảm thán từ tận đáy lòng:

~- Mục Thiên Tôn thật sự là kỳ nhân.

- Chín Thiên Tôn thời kỳ Long Hàn đều là kỳ nhân. Bọn họ có hoài bão, có khát vọng, còn có lý tưởng của riêng mình, cho lên mới có thể làm ra những điều phi thường, trở thành con người phi thường.

Ngụy Tùy Phong thi triển thần thông Triệu Hoán nghịch hướng, trầm giọng nói:

- Chúng ta triệu hồi đám người Thúc Quân, Lam Ngự Điền và Tư Ấu U tới đây, không cần phải trở về Thập Vạn Thánh Sơn nữa.

Thái tử U Minh do dự, nói:

- Ngươi cũng nói là Thập Vạn Thánh Sơn, nhưng theo ta thấy thì dáng vẻ của Thập Vạn Đại Hắc Sơn không giống Thánh Sơn, trái lại giống một nơi hiểm ác, luôn khiến ta có một loại cảm giác bất an...

- Mục Thiên Tôn nói là Thánh Sơn thì chính là Thánh Sơn, dù trời có sập thì tự Mục Thiên Tôn cũng đỡ lấy!

- Nói ra cũng phải...

Tần Mục lần theo dấu vết rời đi của Long Hao. Trong cả quãng đường tìm kiếm, Tần Mục nhìn thấy rất nhiều vết máu do Long Hao bị thương để lại, thế nhưng chưa tìm được bao xa, vết máu đã biến mất, trông có vẻ Long Hao đã trấn áp thương thế để tránh bị người khác tìm thấy tung tích.

Tân Mục trâm ngâm chốc lát. Phía xa xa có cự thú phát hiện ra hẳn, gào thét lao tới.

Thần thức của hắn bùng nổ, lạc ấn vào trong não hải của con cự thú kia. Một lúc sau, Tân Mục đứng trên đầu cự thú, tìm kiếm hướng đi của Long Hao từ ký ức của cự thú, sau đó khống chế cự thú chạy tới nơi đó.

Chẳng bao lâu sau, hắn đã tìm được nơi đó, thế nhưng cự thú đã mất dấu Long Hao. Có điều cách đó không xa còn có những con cự thú khác, cho nên Tân Mục lại đổi một cự thú, nghênh ngang bỏ mặc con cự thú kia rồi rời đi.

Hắn tìm kiếm mãi, dừng rồi lại đi, thế nhưng hành tung của Long Hao càng ngày càng quái dị, Tân Mục đã thay vài con cự thú, thế nhưng cuối cùng vẫn không phát hiện ra được tung tích của Long Hao.

- Long Hao quá thận trọng.

Tân Mục nhảy xuống khỏi đầu của một con cự thú, khẽ cười một tiếng, dựng thẳng một ngón tay nhẹ nhàng gõ vào thân của một gốc cổ thụ, hỏi:

- Xin hỏi các hạ có thấy Long Hao không?

Cây cổ thụ kia được hắn hoán linh, lập tức có thần trí, rễ cây âm ầm nhô lên khỏi mặt đất, đứng thẳng dậy, trên thân cây mọc ra mắt miệng, nhấc một cành cây chỉ về phía xa, nói:

- Đi về phía đó.

Tân Mục cảm ơn, đứng dậy rời đi.

Cây linh thụ kia khó hiểu nhấc tay gãi gãi phần tán lá, không biết tại sao bản thân đang đứng đây tắm nắng mà tự dưng lại có thể nói chuyện, có thể đi lại.

Thần thông của Tần Mục bây giờ không thể dùng hai chữ "tầm thường" để miêu tả, quả thật không chỉ là pháp thuật Chân Thiên Cung Hoán Linh đơn giản nữa. Hắn có thể dùng thần thông của Thiên Âm Giới để ban phát linh hồn, cũng có thể dùng thân thông và thần thức để ban tặng năng lực nói chuyện, cực kỳ ảo diệu.
Bình Luận (0)
Comment