Chương 1671: Tất nhiên là vô cùng tốt (3)
Chương 1671: Tất nhiên là vô cùng tốt (3)Chương 1671: Tất nhiên là vô cùng tốt (3)
Tân Mục đọc hịch văn một lượt, chỉ thấy hịch văn liệt kê từng tội trạng của Thiên Công, lời lẽ mạnh mẽ kịch liệt, rất có hiệu quả kích động lòng dân.
Tân Mục cất hịch văn đi, cười nói:
- Tất nhiên việc này vô cùng tốt.
Mười vị Thiên Tôn ở phía dưới liếc mắt nhìn nhau, Hạo Thiên Tôn bèn mỉm cười:
- Nếu đại sự đã định, vậy thì chúng ta giải tán, chuẩn bị cho đại hội Thiên Minh ngày mai thôi.
Mọi người lần lượt đứng dậy khom lưng cúi chào Tân Mục, sau lập tức hóa thành từng vệt lưu quang bay đi.
Trong điện giờ chỉ còn Tân Mục, Long Hao, Vân Sơ Tụ cùng với Hạo Thiên Tôn. Hạo Thiên Tôn liếc nhìn Vân Sơ Tụ với Long Hao một cái. Vân Sơ Tụ lanh lợi rời đi, Long Hao cũng kín đáo lẩn đi, biến mất không thấy đâu nữa.
Tân Mục đứng dậy bước xuống từ trên cao.
Hạo Thiên Tôn xoay người lại, rảo bước ra ngoài, đến trước cửa điện thì dừng lại. Tân Mục đi đến bên cạnh, đứng sóng vai cùng với hắn.
Hai người bước lên phía trước dõi mắt trông xa, sóng xanh Dao Hải dập dềnh xao. động, trên đảo đều là chúa tể đến từ các chư thiên, số lượng rất nhiều, người đến người đi vô cùng rộn ràng nhộn nhịp.
- Anh hùng hào kiệt của thiên hạ đều ở đây!
Hạo Thiên Tôn chắp hai tay ra sau lưng, ánh mắt liếc nhìn, thản nhiên nói:
- Cảnh tượng này hệt như thịnh hội Thiên Đình và thịnh hội Dao Trì giai đoạn đầu Long Hán. Thế nhưng thịnh hội Thiên Đình năm đó là để những kẻ thống trị bình định loạn thế của Tạo Vật Chủ phân chia lợi ích, chia cắt của cải. Mà thịnh hội Dao Trì năm đó, chẳng qua cũng chỉ là một cuộc tụ họp của sinh linh Hậu Thiên và Bán Thần. Với đám người thống trị lúc đó mà nói, điều đó nhỏ nhặt không đáng kể, bọn họ chẳng thèm quan tâm làm gì.
Tân Mục tiếp lời:
- Còn bây giờ, lần thịnh hội trên Dao Trì này mới là thịnh hội để quyết định vận mệnh thiên hạ, còn Thiên Đình đã biến thành một vỏ rỗng rồi.
Hạo Thiên Tôn mỉm cười, thong thả nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi có từng nghĩ rằng, tất cả những chuyện này đều do ta thúc đẩy không? Cả đời này của ta đánh bại bao nhiêu kẻ địch? Mạnh mẽ như Tà Vô Kỳ, như Thiên Đế, như Vân Thiên Tôn, Nguyệt Thiên Tôn, Lăng Thiên Tôn và Thái Đế đầu thua dưới tay của ta. Mạnh như Khai Hoàng, Tần Thiên Tôn cũng chỉ có thể trốn đông núp tây, Tứ Đế Cổ Thần chỉ dám an phận ở một xó, ta muốn bọn họ chết lúc nào, bọn họ chẳng thể nào sống thêm được một canh giờ. Nhưng bây giờ...
Lòng hăng hái cuộn trào trong lồng ngực hắn, cất cao giọng nói:
- Ta bắt đầu trừng phạt Thiên Công, diệt trừ Thổ Bá và bình định Tạo Vật Chủ để có được thống nhất chân chính! Trong lịch sử, có vị Đế Hoàng nào có thể làm được đến bước này? Có thể có công lao to lớn nào, sự nghiệp vĩ đại nào ngang hàng với ta?
Hắn không đợi Tân Mục trả lời đã tự mình nói tiếp:
- Thái Đế không làm được. Thái Đế tàn bạo, hơn nữa còn có Tam Vương cắt cứ, không có được thống nhất chân chính. Phụ hoàng Thiên Đế Thái Sơ của ta cũng không làm được. Hắn dễ bị dụ dỗ, hắn phân chia thế lực giao cho Thân Thánh chư thiên: Thiên Công, Thổ Bá, Địa Mẫu. Vân Thiên Tôn không làm được, ngay cả Nguyên Giới của hắn còn không thống nhất được. Thượng Hoàng qua nhiều thế hệ: Xích Hoàng, Minh Hoàng, thậm chí ngay cả Khai Hoàng, công trạng của bọn họ cũng không được, còn không xứng xách dép cho tal
- Kẻ thật sự có thể làm được hết tất cả những chuyện này chỉ có tal
- Mục Thiên Tôn, chỉ có ta mới có thể hàng phục những người có dã tâm bừng bừng như các ngươi, trở thành chính chủ, minh chủ thống trị thế giới!
Lòng hăng hái của hắn dào dạt muôn trượng:
- Ta biết có rất nhiều kẻ cạnh tranh trong mười Thiên Tôn. Bọn họ đến từ thời đại cổ xưa, đều có tâm tư riêng, đều có mưu mô xấu xa, nhưng tâm tư của bọn họ quá nhiều, mưu mô xảo quyệt quá nhiều, cho nên làm mất đi khí phách của bá chủ. Đó là điểm mà bọn họ thua kém ta! Cho dù có xảo trá như ngươi, không phải bây giờ cũng bị ta sắp xếp đến ngoan ngoãn dễ bảo rồi sao?
Tân Mục lộ ra nụ cười:
- Giả sử như Ngự Thiên Tôn vẫn còn sống thì sao? Phải chăng hắn sẽ làm tốt hơn ngươi?
Sắc mặt Hạo Thiên Tôn chuyển lạnh như thể bị một gáo nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống chân. Hắn lạnh tanh nói:
- Không có nếu như. Hắn quá xuất sắc, không biết che giấu, nếu ta là phụ hoàng, ta cũng sẽ giết hắn! Mục Thiên Tôn, ngươi có điểm cao minh hơn Ngự Thiên Tôn, đó là ngươi hiểu được việc tiến hành tuần tự, mưu đồ từng bước từng bước một, từng bước thâm nhập vào trung tâm quyền lực của Thiên Đình. Nhưng chỉ cần ngươi tiến vào thì ngươi chỉ có thể nhập bọn với bọn ta, trở thành bọn tal
Tân Mục trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói:
- Nếu ta không trở thành các ngươi thì sao đây?
- Vậy thì ta sẽ khiến ngươi chỉ còn hai bàn tay trắng.
Hạo Thiên Tôn lạnh lùng nói:
- Ngươi sẽ chết, Diên Khang của ngươi sẽ lụi tàn, tất cả mọi thứ của ngươi đều sẽ không còn tồn tại nữa. Hơn thế nữa, sau khi ngươi chết còn phải chịu tiếng xấu muôn đời, mỗi lần nhắc đến tên của ngươi, người đời sau đều sẽ mở miệng chửi rủa.
Hắn lộ ra vẻ tươi cười, thản nhiên nói:
- Ngươi không phải đối thủ của ta. Đối thủ của ta chỉ có Ngự Thiên Tôn năm đó thôi, đáng tiếc vừa mới bắt đầu hắn đã thua rồi, đã chết rồi. Ngươi sẽ thấy cảnh tượng ta xóa xổ cường địch, sẽ thấy ta làm chủ thiên hạ, thấy vạn giới thân phục, quỳ xuống cúi lạy ta.