Chương 1732: Thượng Thương Hư công tử, trác tuyệt thời vô song
Chương 1732: Thượng Thương Hư công tử, trác tuyệt thời vô songChương 1732: Thượng Thương Hư công tử, trác tuyệt thời vô song
Trên đường, Hư Sinh Hoa không hề dừng lại, đi thẳng đến lãnh địa của Nghiên Thiên Phi. Đạo tâm của hẳn kiên định, trong lòng không suy nghĩ tới bất cứ chuyện gì khác, mặc cho cám dỗ của nguyên dịch Thái Cực rất lớn, nhưng hắn cũng chưa từng nếm thử lấy một ngụm.
Mặc dù Tân Mục thường xuyên ca ngợi đạo tâm của bản thân mạnh mẽ, nhưng tính khí nóng nảy, thường bất chợt nảy ra một ý tưởng và không nhịn được mà hành động, nhưng Hư Sinh Hoa thì khác.
Thượng Thương Hư công tử, trác tuyệt thời vô song.
Hắn bình tĩnh, hướng nội, đồng thời khiêm tốn và trận trọng hơn Tần Mục, có được những ưu điểm mà Tần Mục không có. Mặc dù ý tưởng của hắn không nhiều, không cổ linh tinh quái bằng Tân Mục, thế nhưng xét về trí thông minh, Tân Mục cũng phải bái phục. Có điều thành cũng như bại, chính vì hắn quá bình tĩnh, hướng nội, khiêm tốn và thận trọng, vì vậy khả năng phát triển không thể bằng Tần Mục.
Nhưng đó là dưới tình huống hắn không có đối thủ, nếu Hư Sinh Hoa gặp được kỳ phùng địch thủ, khi chạm trán với đạo hữu và kẻ thù hùng mạnh, hắn sẽ được kích thích sức sáng tạo vô cùng mạnh mẽ, ví dụ như Dũng Giang Thần Tàng đã được khai sáng sau khi hắn đánh cược cùng với Tần Mục.
Dũng Giang Thần Tàng còn được gọi là Thiên Hà Thần Tàng, dưới tình huống Hư Sinh Hoa không biết Dũng Giang chính là Thiên Hà, hắn cứ thế khai sáng ra toà Thần Tàng này trước mặt Tân Mục, chỉ riêng hành động này cũng đủ để đứng vào hàng ngũ Thiên Tôn. Thành tựu khác của hẳn là trồng Kiến Mộc Tiên Thiên trong Thân Tàng, lấy vẻ đẹp của thuật số liên kết bảy Thần Tàng lại với nhau, thống nhất bảy Thần Tàng trở thành một thể. Đây cũng là một thành tựu cấp Thiên Tôn.
Hư Sinh Hoa có đối thủ và đạo hữu thì sẽ trở nên sáng rực, chói loá.
Chẳng qua vì hắn quá khiêm tốn và hướng nội, cho nên tên tuổi kém xa Tần Mục, cũng không bằng Diên Phong Đế và quốc sư đời trước Giang Bạch Khuê.
Hư Sinh Hoa đi thẳng tới lãnh địa của Nghiên Thiên Phi, một đợt chấn động kịch liệt đột nhiên truyền đến, cây cầu Đại Linh Năng Đối Thiên thứ ba của Thiên Đình đã được xây dựng xong, cầu thông, hào quang bay lên ngút trời, chiếu rọi cả bầu trời đêm.
Bây giờ là buổi tối, Hư Sinh Hoa liếc nhìn xung quanh, đi vào trong thân thành thuộc lãnh địa của Nghiên Thiên Phi nghỉ ngơi một đêm, chờ đến khi mặt trời lên cao, lúc mới đi vào cổng khu mạch khoáng Thái Thủy, dâng bái thiếp của Mục Thiên Tôn lên, cầu kiến Nghiên Thiên Phi.
Đương nhiên, Tân Mục không đưa cho hắn bái thiếp gì cả, cái gọi là bái thiếp của Mục Thiên Tôn là thứ được Hư Sinh Hoa nâng bút viết đêm qua.
Sau một lúc lâu, Tú Hồng Tô ra nghênh đón. Chỉ thấy một vị công tử thanh tú khiến người ta tim đập thình thịch đứng ở ngoài cửa, bình tĩnh đứng ở nơi đó khiến người ta cảm thấy tuổi trẻ thật tươi đẹp.
Vô tình, nhịp tim của Tú Hồng Tô đập nhanh hơn hai nhịp, tiến lên làm lễ chào hỏi, nói:
- Danh xưng của sứ giả là gì?
- Diên Khang Thượng Thương Thần Tông Hư Sinh Hoa, phụng mệnh Mục Thiên Tôn đến đây tiếp kiến. Hư Sinh Hoa đáp lễ, nhất cử nhất động của lễ tiết đều hoàn mỹ đến mức khiến cho người khác không tìm ra một chút khuyết điểm nào.
Trong lòng Tú Hồng Tô vô tình say mê, không khỏi sinh ra chút thiện cảm sâu sắc với hắn, nói:
- Nương nương đã biết, mời Hư công tử đi vào.
Vừa dứt lời, nàng mới thầm giật nảy mình.
Nàng được coi là một tồn tại cảnh giới Đế Tọa, đại đệ tử mà Nghiên Thiên Phi bồi dưỡng, quyền cao chức trọng, vậy mà không tự chủ được hạ thấp phong thái của bản thân, gọi Hư Sinh Hoa là Hư công tử!
Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây!
Hư Sinh Hoa là người của tông phái Diên Khang, một nước nhỏ của Nguyên Giới, song còn được Mục Thiên Tôn phái tới. Luận về thân phận địa vị, đương nhiên hẳn kém xa bản thân nàng, thế nhưng không ngờ nàng lại hạ thấp phong thái, chẳng lẽ đây chính là thứ được gọi là "sắc nam dụ" sao?
Ánh mắt Hư Sinh Hoa dừng lại trên đôi mắt nàng, lộ ra vẻ nghi ngờ. Tú Hồng Tô bị hắn nhìn thấy vẻ say mê, đột nhiên tỉnh ngộ lại:
- Hắn hỏi ta vì sao còn chưa đi gặp Thiên Phi nương nương, ánh mắt như sóng nước mùa thu. Hắn nho nhã lễ độ, tuy trong lòng đầy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi trực tiếp, không giống cái tên Mục Thiên Tôn thô lỗ kia...
Nàng đi trước dẫn đường, bất giác nói nhiều hơn, nói chuyện cùng với bậc nam tử tuấn mỹ này luôn là một chuyện khiến người ta thoải mái.
Hư Sinh Hoa là một người biết lắng nghe, luôn mỉm cười lắng nghe nàng, thỉnh thoảng mới đáp lại một hai câu, nhưng một hai câu thôi cũng đã khiến Tú Hồng Tô cực kỳ vui vẻ.
Đến biệt cung của Nghiên Thiên Phi, đột nhiên Tú Hồng Tô tỉnh ngộ lại:
- Nguy rồi! Thiên Phi nương nương yêu thích nam tử trẻ tuổi tuấn tú, nếu nàng nhìn thấy Hư công tử, chỉ sợ ngay cả Tiểu Thất cũng sẽ thất sủng. Khí chất của Tiểu Thất kém hắn quá xa...
Nhưng đã đến trước điện, hiện tại cũng không thể rời đi.
Trong điện vang lên giọng nói của Nghiên Thiên Phi:
- Hồng Tô, mời sứ giả vào.
Hư Sinh Hoa nở nụ cười tươi, bước vào trong điện, thân thức chấn động, nói về phía Tú Hồng Tô nói:
- Mục đích đến đây của ta là câu kiến Cổ Thần Thái Cực thông qua Thiên Phi nương nương. Phiên cô nương thông báo với Cổ Thần Thái Cực một tiếng.