Chương 1733: Thượng Thương Hư công tử, trác tuyệt thời vô song (2)
Chương 1733: Thượng Thương Hư công tử, trác tuyệt thời vô song (2)Chương 1733: Thượng Thương Hư công tử, trác tuyệt thời vô song (2)
Tú Hồng Tô khẽ giật mình, ngầm hiểu, dẫn hắn vào trong biệt cung.
Trong điện, Nghiên Thiên Phi ngồi trên bảo tọa, trong ngực ôm mèo trắng. Nàng cúi đầu nhìn mèo trắng, bàn tay mảnh mai trượt xuống từ phía sau đầu con mèo, trượt đến sau lưng, sau đó lại trượt trên đuôi.
Nàng nhìn con mèo một cách nhập thần, tuy đã nghe được tiếng bước chân nhưng không ngẩng đầu lên, cười nói:
- Quả nhiên hệt như Cổ Thần Thái Cực đoán, Mục Thiên Tôn vẫn sẽ trả lại nguyên dịch Thái Cực. Nhưng Mục Thiên Tôn ngàn tính vạn tính lại không tính tới có thể hóa giải ân oán với Cổ Thần Thái Cực hay không, vậy thì còn phải xem tâm ý của bản cung. Nếu bản cung không cho phép, sứ giả của Mục Thiên Tôn, ngươi hoàn toàn không thể gặp được...
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hư Sinh Hoa, ánh mắt đột nhiên đờ đẫn.
Hư Sinh Hoa làm lễ chào hỏi, tuy là gió nhẹ mây bay, không theo quy củ, nhưng phong thái khí chất của trên người bản thân hắn hình thành phong lưu vô tận.
Đột nhiên, lông của con mèo trắng dựng đứng, nó cong người lên, phát ra thứ âm thanh đe dọa hừ hừ với Hư Sinh Hoa.
Nghiên Thiên Phi đứng dậy, vứt con mèo trắng xuống đất. Con mèo uốn éo thân mình, rảo bước đi về phía Hư Sinh Hoa, cái đuôi lay động như rắn, bước chân chuyển động đi quanh Hư Sinh Hoa.
Nó hệt như đang nhìn kẻ thù của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, tung một đòn trí mạng.
- Tiểu Thất lui ra, đừng quấy rầy khách quý.
Nghiên Thiên Phi ra lệnh một tiếng, tuy con mèo trắng không cam lòng, nhưng đành phải lui xuống.
- Hồng Tô, ngươi cũng lui ra đi.
Nghiên Thiên Phi phất tay cười nói.
Tú Hồng Tô nhân cơ hội lui ra.
Hư Sinh Hoa nói:
- Vậy là nương nương cho phép ta gặp Cổ Thần Thái Cực hay không đây?
- Cho phép hay không thì còn phải xem sứ giả.
Nghiên Thiên Phi nghiêng người về phía trước, cười nói:
- Sứ giả trẻ tuổi tuấn tú, dung mạo không chỉ đẹp đẽ, hơn nữa khí chất cũng không tâm thường, hạ giới có những nhân vật như ngươi, quả thật là dị thường.
- Nương nương quá khen. Hư Sinh Hoa khế khom người, nói:
- Thiên Phi cao cao tại thượng, nhận ơn trạch của Thiên Đế, thần lo lắng...
- Lo lắng cái gì?
Cổ tay Nghiên Thiên Phi quàng lấy cổ hắn, thuận thế ngã vào trong ngực hắn, mắt quyến rũ như tơ, cười nói:
- Hắn tìm những nữ nhân khác, ngay cả muội muội của ta hắn cũng không buông tha, bản cung đang muốn ngủ với nam tử tuấn tú khắp thiên hạ để trả thù hắn đây!
Hư Sinh Hoa thuận thế ôm lấy bờ eo của nàng, hai người bốn mắt đối diện nhau. Hư Sinh Hoa nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, nhẹ nhàng nói:
- Sau khi trả thù hắn, nương nương đã từng cảm giác được hạnh phúc chưa?
Nghiên Thiên Phi thầm run lên. Giây phút yếu điểm trong lòng bị chạm vào, nàng chỉ cảm thấy một nỗi cay đẳng chua xót xông thẳng vào trong tâm trí.
- Chưa từng.
- Ta cũng nghĩ thế.
Hư Sinh Hoa vẫn nhìn vào đôi mắt của nàng, nhẹ nhàng nói:
- Mỗi lần nương nương trả thù hắn, nương nương cũng sẽ nhớ lại sự phản bội của hắn thêm một lần, cũng sẽ cảm nhận được đau khổ thêm một lần. Chẳng những sự trả thù của nương nương không tổn thương đến hắn, trái lại nương nương tự tổn thương tới bản thân mình hết lần này tới lần khác. Nương nương, sao ngươi phải tự làm khổ mình?
Ngoài điện, Tú Hồng Tô nhìn mèo trắng Tiểu Thất đang bỏ đi với vẻ tức giận ngút trời, trong lòng khế rung động, vội vàng gọi hẳn lại, thầm nghĩ:
- Nếu ta đi trình báo cho Cổ Thần Thái Cực, vậy thì tất nhiên sẽ bị nương nương tra ra được. Tuy ta và nương nương là sư đồ, trên thực tế là chủ nô, ta leo đến địa vị ngày hôm nay cũng không dễ dàng, loại chuyện mạo hiểm này đương nhiên là để người khác làm sẽ tốt hơn.
Nàng nghĩ thế nào thì làm thế ấy, nói với mèo trắng Tiểu Thất một phen.
Mèo trắng Tiểu Thất mừng rỡ, chồm người lên, chắp tay thi lễ với Tú Hồng Tô, nói:
- Đa tạ sư tỷ chỉ điểm! Cái tên Mục Thiên Tôn này hại ta, phái một nam nhân ảo lả tới đoạt số mệnh của ta, chia sẻ sự sủng ái của nương nương! Ta nhất định không thể để hắn thành công!
Dứt lời, hắn vội vàng rời đi.
Không lâu sau, hai vị Cổ Thần Thái Cực cùng nhau đến, nữ Cổ Thần nói:
- Đế Hậu ngăn cản sứ giả của Mục Thiên Tôn, không cho sứ giả gặp chúng ta, chỉ sợ là có âm mưul
- Không cân nói nhiều, gặp được sứ giả sẽ biết.
Hai người đến trước biệt cung, Tú Hồng Tô vội vàng ngăn cản, nói:
- Hai vị tiền bối, để cho vãn bối đi thông báo trước!
Nhưng làm sao nàng có thể ngăn cản được hai vị Cổ Thần? Họ đi thẳng qua người Tú Hồng Tô, để nàng ngăn cản không khí.
Nàng không khỏi tê cả da đầu, vội vàng đuổi theo hai vị Cổ Thần, trong lòng thầm kêu khổ:
- Nếu đang ân ái trong đó, hai người y phục xốc xếch, vậy phải làm thế nào cho phải?
Nàng và hai vị Cổ Thần Thái Cực lần lượt xông vào trong cung, trong lòng Tú Hồng Tô lo lắng, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi khẽ giật mình.
Chỉ thấy Nghiên Thiên Phi đang ngồi trên vân đài cao cao với Hư Sinh Hoa, cười cười nói nói với hắn, không giống dáng vẻ hoan hỉ mây mưa, trái lại dường như Nghiên Thiên Phi còn coi Hư Sinh Hoa là bằng hữu tốt, tri kỷ thân mật. Nàng chuyện trò vui vẻ với hắn, thỉnh thoảng còn nâng lên khăn thơm che miệng cười trộm.