Chương 1734: Hành vi phóng túng
Chương 1734: Hành vi phóng túngChương 1734: Hành vi phóng túng
Tú Hồng Tô vô cùng kinh ngạc, nàng tuyệt đối chưa từng ngờ tới tình cảnh này, nàng còn cho rằng chắc chắn nơi này phong cảnh kiều diễm, song không ngờ rằng khi đối mặt với nam tử xuất sắc như vậy, Nghiên Thiên Phi lại còn có thể lấy lễ để tiếp đón, nói những lời thân thiết với Hư Sinh Hoa.
- Đúng là Hư ái khanh nên thường xuyên đến đây.
Nghiên Thiên Phi đứng dậy khỏi vân đài, cười nói:
- Bản cung nói chuyện với ngươi, trong lòng thoải mái rất nhiều. Ta không có tri kỷ tri âm, thật hiếm khi gặp được bằng hữu tri kỷ như ngươi, hận không thể nói ra tâm sự đau đớn. Đáng tiếc, ngươi là sứ giả của Mục Thiên Tôn, bản cung chán ghét loại nam nhân xấu xí, ghê tởm như Mục Thiên Tôn. Cái tên này đối nghịch với ta rất nhiều lần...
Hư Sinh Hoa nói:
- Nếu nương nương không chê, thần có thể tới chơi thường xuyên.
Nghiên Thiên Phi mừng rỡ, dắt tay hắn đi xuống, nói:
- Có lời này của Hư ái khanh thì bản cung yên tâm rồi. Hồng Tô, sau này Hư ái khanh tới gặp bản cung, không được ngăn cản.
Tú Hồng Tô càng thêm kinh ngạc, song không dám lộ ra vẻ kinh ngạc, cúi đầu vâng dạ.
Nghiên Thiên Phi bước khỏi vân đài, buông tay Hư Sinh Hoa ra, nói:
- Mục Thiên Tôn đã lệnh cho ngươi tới gặp Thái Cực đạo huynh, mặc dù bản cung muốn ngăn cản, làm hỏng chuyện tốt của hẳn, nhưng sợ sau khi ngươi trở về, tên nam nhân xấu xa này lại trách phạt ngươi, dứt khoát tác thành cho ngươi. Hồng Tô, chúng ta đi, để Hư ái khanh và hai vị đạo huynh từ từ nói chuyện.
Hư Sinh Hoa cúi đầu cảm ơn.
Nghiên Thiên Phi vội vàng đáp lễ, bước ra khỏi cung điện cùng Tú Hồng Tô.
- Đúng là một người tuyệt vời.
Nghiên Thiên Phi bước ra khỏi biệt cung, quay đầu nhìn lại, không nhịn được mà khen ngợi một tiếng:
- Bên cạnh Mục Thiên Tôn có một người tài đức như vậy, thật khiến người ta hâm mộ.
Tú Hồng Tô chớp mắt mấy cái, thầm khó hiểu:
- Chẳng lẽ nương nương thay đổi tính tình rồi sao?
Mèo trắng Tiểu Thất chạy tới nhanh như chớp, Nghiên Thiên Phi làm như không thấy, mèo trắng không dám nhảy vào trong ngực nàng nũng nịu, trong lòng oan ức không thôi:
- Chẳng lẽ ta đến chậm một bước? Quả nhiên tên tiểu tử họ Hư kia rất yếu, tốc độ còn rất nhanh...
Hư Sinh Hoa trả lại nguyên dịch Thái Cực, hai vị Cổ Thần Thái Cực thấy hắn cũng rất vui vẻ, chỉ cảm thấy ở chung với kiểu người này giống như làn gió xuân ấm áp, không cần phải giống như ở bên cạnh Nghiên Thiên Phi, thường xuyên xoay chuyển đầu óc đề phòng âm mưu, cũng không cần giống như ở bên cạnh Tần Mục, nơm nớp lo sợ.
Người với người khác biệt như vậy đấy.
- Tiểu đạo hữu phong thái phi phàm, rất mực khiêm tốn, tương lai nhất định có thành tựu phi phàm.
Vị nữ Cổ Thần day dứt nói: - Lẽ ra nên tặng tiểu đạo hữu một ít lễ gặp mặt, nhưng bọn ta cũng vừa mới xuất thế, trên người không có vật gì.
Hư Sinh Hoa nói:
- Đã là đạo hữu, sao phải cần đưa tặng lễ vật?
Hai vị Cổ Thần Thái Cực cùng lên tiếng khen ngợi, nói:
- Lời này hay lắm!
Hư Sinh Hoa nhờ bọn họ chỉ bảo, nói:
- Hai vị đạo huynh xuất thế, đã là Cổ Thần Thái Cực, lại tách nhau ra, không biết nên xưng hô như nào?
- Danh tính có hay không cũng không quan trọng.
Vị nam Cổ Thần nói:
- Nếu bắt buộc phải có danh hiệu, ta là Thái Dương, nàng là Thái Âm. Nhưng ta cũng không phải Thái Dương, ta trong dương có âm, nàng cũng không phải Thái Âm, nàng trong âm có dương. Con đường mà bọn ta cầu đạo chính là âm dương bão phác, hợp hai thành một, được gọi là Thái Cực.
Trong Cổ Thần cũng có những danh hiệu tương tự như Thái Dương và Thái Âm. Ví như Đại Nhật Tinh Quân cũng được gọi với cái tên là Thái Dương Tinh Quân, nắm giữ Thánh Hỏa Thái Dương, còn có Cổ Thần Nguyệt Lượng cũng được gọi là Thái Âm Tinh Quân, nắm giữ Thần Thủy Thái Âm.
Có điều quả thật cảm giác mà Cổ Thần Thái Cực mang lại cho Hư Sinh Hoa rất khác biệt so với hai vị Cổ Thần kia.
Trong dương có âm, trong âm có dương, ẩn chứa đạo lý rất sâu sắc, âm dương bão phác hợp hai thành một, không thể đoán trước được.
Trong lòng Hư Sinh Hoa có giác ngộ, nhờ bọn họ chỉ bảo. Hai vị Cổ Thần Thái Âm và Thái Dương nói tất cả những gì họ biết cho hẳn, giúp hắn thu hoạch được khá nhiều. Mà Hư Sinh Hoa cũng thường có những câu hỏi khiến người khác tỉnh ngộ, cũng là đạo lý mà bọn họ chưa từng lĩnh ngộ trong khu mỏ quặng, khiến hai vị Cổ Thần cũng thu hoạch được không ít.
Hơn mười ngày sau, Ngụy Tùy Phong đến đây tìm Hư Sinh Hoa theo lệnh của Mục Thiên Tôn, cầu kiến Nghiên Thiên Phi. Nghiên Thiên Phi tránh mà không gặp, lệnh Tú Hồng Tô chiêu đãi, nói:
- Ngụy Tùy Phong có ơn với ta, không thể lơ là, nhưng cũng không thể dung túng hắn, dù sao hắn cũng là loạn đảng.
Tú Hồng Tô gặp Ngụy Tùy Phong, khi Ngụy Tùy Phong nhìn thấy nàng thì lại nhớ ra chuyện bị Đông Thiên Thanh Đế dìm sông, trong lòng không vui.
Tú Hồng Tô cười nói: - Trượng phu ta khen ngợi Vân La Đế rất nhiều.
- Khi ta bị hắn dìm sông, hắn không hề nói như vậy.
Ngụy Tùy Phong hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Hư Sinh Hoa đâu? Mục Thiên Tôn thấy hắn chậm trễ mãi chưa về, lo lắng cho an nguy của hắn, lệnh ta tìm hắn trở về.
Bản lĩnh của Tú Hồng Tô không thua kém hắn, thấy hắn nói toạc ra như thế, trong lòng cũng không vui:
- Nương nương nợ hắn cái gì? Sao lại dung túng cái tên này như vậy?