Chương 1737: Đao của pháp tắc
Chương 1737: Đao của pháp tắcChương 1737: Đao của pháp tắc
Đồ tể đang phong lưu với đám danh sĩ của Diên Khang, ngồi thuyên hoa thong dong trên sông Kim Giang nơi Giang Lăng, nổi trống hát ca, ra sức uống rượu ngon, hành vi phóng túng.
Trên thuyền hoa còn có mấy cô nương lầu xanh, hoặc trang điểm đậm, hoặc thoa son phấn mỏng, oanh ca yến hót, tiếng đàn tì bà đàn sáo hòa vang với tiếng trống lớn, rất ồn ào náo nhiệt.
- Đồ gia gia, ta muốn đối mặt với đệ nhất hung Thần Đao từ trước tới nay trong thiên hạ.
Tần Mục đáp xuống thuyền hoa, nói thẳng:
- Nơi hội tụ sát khí trong thiên hạ và nơi khí hung mạnh mẽ nhất Tổ Đình đã ngưng tụ ra hai thanh Thần Đao sát khí, có thể giết chết cường giả Đế Tọa.
Đồ tể liếc hắn một cái, bỏ chày gỗ xuống, nữ tử bên cạnh nhanh chóng mang y phục tới khoác lên cho hắn.
Đồ tể ở trần. Vào lúc khoác y phục lên, hắn vươn tay giữ lấy, sau đó liếc nhìn Tân Mục một cái:
- Thiên hạ đệ nhất hung Thần Đao? Hung ác nhất thiên hạ không phải là Thần Đao do trời đất tạo thành, mà là nhân tâm. Những năm này, đao pháp của ngươi thế nào rồi?
- Cũng tàm tạm.
Tân Mục vừa khiêm tốn nói một câu đã bị đồ tể gõ vào đầu một cái, đành phải nói:
- Lần trước ta lấy đao nhập đạo, lĩnh hội được một chiêu Khấu Quan Nam Thiên Môn, sau đó thì không có động tĩnh gì nữa.
Đồ tể lạnh lùng liếc hẳn một cái, Tân Mục lập tức như bị chém một đao, trong lòng giật thon thót.
- Đao Đạo của ngươi không tiến cảnh, vậy Kiếm Đạo cũng không tiến cảnh ư?
Đồ tể cười giễu nói:
- Y Đạo, Họa Đạo, Phật Đạo, Trận Đạo, Trộm Đạo và Rèn Đúc Đạo không hề tiến cảnh, đúng không?
Tân Mục thầm khâm phục và khen ngợi, nói:
- Đồ gia gia pháp nhãn vô song, liếc mắt đã nhìn ra khốn cảnh của ta!
Đồ tể ra vẻ muốn đánh, Tần Mục vội Vàng nói:
- Có điều trên phương diện thần thôn, †a đã lĩnh hội ra hai mươi sáu Trọng Thiên!
- Ngươi lĩnh hội ra từ đại đạo Tiên Thiên sao?
Đồ tể kìm nén kích động muốn đánh hắn, nói:
- Từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu tinh anh cố gắng học hỏi đại đạo Tiên Thiên, ngay cả mười Thiên Tôn trên Thiên Đình và Đạo Môn cũng đều chịu khó nghiên cứu đại đạo Tiên Thiên, phân tích đại đạo Cổ Thần. Ngươi chỉ cần học là có thể dùng, tiếp đó thông hiểu đạo lí, cuối cùng có thể nhập đạo. Cho dù là Tổ Đình, ngươi cũng có thể tham ngộ được rất nhiều thần thông đạo pháp. Thế nhưng tại sao ngươi lại không tham ngộ được sâu hơn trong trình độ Đao Đạo, Kiếm Đạo, Họa Đạo?
Tân Mục suy nghĩ một phen, nói:
- Bởi vì Đao Đạo và Kiếm Đạo đều là Hậu Thiên, cần từ không mà có, cần tự tham ngộ, cần tự mình tìm tòi sắp xếp.
- Đây chính là lí do vì sao cho dù đã tham ngộ đại đạo Cổ Thần cũng không thể tiến xa hơn trên đao kiếm thư họa. Đồ tể nói:
- Mục Nhi, ngươi rời khỏi trân thế quá lâu rồi. Đại đạo Hậu Thiên bắt nguồn từ hồng trần thế tục. Sau khi ngươi lên Thiên Đình, trên triều đình phải đối mặt với các chư thần, dưới triều đình phải đối mặt với chư thiên thần thánh, đấu đá với ngươi chính là mười Thiên Tôn. Trong vài năm ngắn ngủi, ngươi có thể tham ngộ ra Kiếm Đạo ba Trọng Thiên của ngươi ở trần thế, nhưng khi ngươi đến Thiên Đình thì không tiến cảnh nữa. Mục Nhi, ngươi đã cách đại đạo Hậu Thiên rất xa, hiện tại ta không dám chắc chắn liệu ngươi có thể giữ nguyên Sơ tâm của cậu thiếu niên Đại Khư năm đó hay không.
Tân Mục nhíu mày:
- Đạo tâm của ta vững chắc, không hề quên đi Sơ tâm.
- Thật sao?
Đồ tể rút đao, định ném đao cho hắn, suy nghĩ một lúc lại dừng lại, bẻ một thanh sắt dài ba thước bị lìa khỏi thuyền hoa, nhét vào trong tay hẳn, nói:
- Ngươi phong ấn tất cả tu vi, bao gồm cả Thiên Cung và Thần Tàng, trở thành một kẻ phàm tục. Ta dẫn ngươi đi gặp Sơ tâm của ngươi.
- Không cần phiền phức vậy đâu.
Tân Mục khẽ nói một tiếng, đóng Linh Thai Thần Tàng lại, ngay cả nguyên thần cũng phong ấn ngay trong Thần Tàng .
Đồ tể liếc hắn một cái, nói:
- Ngươi còn nhục thân chưa phong ấn.
Mười ngón tay Tân Mục xẹt qua, liên tục điểm khắp nơi trên cơ thể mình, phong ấn toàn bộ các khiếu trong cơ thể. Hắn lập tức chỉ thấy nhục thân nặng nề, trong cơ thể không có chút nguyên khí nào.
Đồ tể nhảy ra khỏi thuyền hoa, trâm giọng nói: - Mang theo đao của ngươi, đi theo ta.
Tân Mục tung người nhảy ra khỏi thuyền hoa, tùm một tiếng chìm xuống đáy sông. Sau một lúc, lâu hắn mới nổi lên từ trên mặt sông, ba chân bốn cẳng chạy như điên, cuối cùng cũng tìm thấy được cảm giác đi trên mặt sông Dũng Giang năm đó.
Không lâu sau, bọn họ tới bờ sông. Tân Mục đang muốn thôi thúc nguyên khí rút cạn nước sông trên người, lúc này mới nhớ ra bản thân không có nguyên khí đẻ dùng.
Đồ tể không nhanh không chậm tiến lên phía trước, Tân Mục cố gắng theo sát hắn. Dần dần, hắn lại cảm ứng được chuyển động của gió, thân thể càng ngày càng nhẹ, đột nhiên tung người nhảy lên không trung, chân đạp ngọn gió lao đi.
Đồ tể đi đến một tòa thành không lớn, Tần Mục nhìn xung quanh, chắc hẳn nơi này là tân thành của Giang Lăng, trong kí ức của hắn không có tòa thành này.
Những năm gần đây, Diên Khang thay đổi từng ngày, khắp nơi đều có thành trì mới xuất hiện, nếu ba đến năm năm Tần Mục không trở về kinh thành Diên Khang, có khi còn lạc đường.