Chương 1738: Đao của pháp tắc (2)
Chương 1738: Đao của pháp tắc (2)Chương 1738: Đao của pháp tắc (2)
- Mục Nhị, trong tòa thành này có một ác bá, ngươi xách đao đi giết hắn đi.
Đồ tể đột nhiên nói.
Tân Mục khẽ nhíu mày, nói:
- Đồ gia gia, quốc có quốc pháp, cho dù là ác bá thì nên để quan phủ tới xét xử. Ta là quốc sư của Diên Khang, sao thể tự tiện giết người?
Đồ tể nhướng mày, liếc nhìn hắn một cái, cười giễu nói:
- Sơ tâm của ngươi thay đổi rồi. Năm đó ở thành Tương Long, Tần Mục giận dữ xách đao mặc pháp tắc, tung một đao chém chết Phó Nhạc Đình đâu rồi? Quốc pháp à quốc pháp, nếu cái gì quốc pháp cũng làm được thì làm gì có ác bá?
Tần Mục lắc đầu nói: - Đây là hữu dũng vô mưu. Trong Đại Khư không có quốc pháp, bởi vậy lấy đao diệt trừ, nhưng Diên Khang có pháp chế...
- Đao Đạo chính là hữu dũng vô mưu!
Đồ tể phẫn nộ quát:
- Gặp bất bình, một đao dẹp yên! Năm ngoái Giang Lăng muốn xây tân thành, có tên ác bá thủ đoạn tày trời, thôn tính đất đai. Nơi đây vốn là một thôn trang, trong thôn có một trăm hai mươi bốn người. Ác bá cưỡng ép mua đất đai, buộc người dân trong thôn di dời, có người không tuân theo, sáu người chết, bốn mươi chín người bị thương. Ngươi nói có quốc pháp, thôn dân ở đây tới trước Giang Lăng cáo quan, ác bá kia ngồi trong nha môn, đập bàn quát hỏi người nào cáo trạng bản quan! Quốc pháp ở đâu? Những thôn dân tố cáo hắn, hai người bị đánh chết, quốc pháp ở đâu? Quốc pháp của ngươi không thể lo được tới nơi này! Tân Mục cau mày, nói:
- Vì sao phủ Giang Lăng lại dung túng ác bá gây họa?
- Mục Thiên Tôn, ngươi gần trời xa đất, đã mất đi Sơ tâm rồi!
Đồ tể cười giễu nói:
- Máu ngươi đã lạnh, đao đã cùn. Ngươi đứng quá cao, đã không thể nhìn thấy những góc tối thối nát và bẩn thỉu của nhân gian. Ngươi ở trên triều đình cao cao, mạnh như thác đổ, nắm chắc tình hình thiên hạ, nhưng lại không nhìn thấy những bách tính nghèo hèn. Nếu như là Tân Mục lúc trước thì nên làm thế nào?
Tần Mục lắc thanh sắt ba thước trong tay, bước vào trong thành, khí huyết toàn thân trào ngược, trầm giọng nói:
- Ta còn có thể đánh thức nhiệt huyết của bản thân. Ác bá này là ai?
Đồ tể bước tới phía sau hẳn: - Nhi tử của Vệ Dung, Vệ Thanh Hà.
Tân Mục dừng bước, nghiêng đâu nhìn.
Đồ tể cười giễu nói:
- Sao vậy Mục Thiên Tôn? Nhi tử của Vệ Dung khiến ngươi lùi bước? Đao của ngươi đã rỉ sét loang lổ, ngươi cũng giống như mười Thiên Tôn, quanh năm ngươi tung bay ở trên trời, không tiếp xúc với địa khí, không tiếp xúc với nhân gian, ngươi chậm chạp rồi. Ngươi không xứng đáng dùng đao nữa rồi. Biến đi, về Thiên Đình của ngươi, làm Thiên Tôn của ngươi đi!
Tần Mục Nhiệt huyết sôi trào, sát khí ngút trời, tay cầm thanh sắt ba thước, nhanh chân đi vào bên trong thành trì sâm uất.
- Ai là Vệ Thanh Hà?
Hắn chặn một người, hỏi:
- Ngay cả Vệ Thanh Hà mà ngươi cũng không biết?
Người kia cười nói:
- Đó chính là Vệ Thiên Tôn, Vệ thái gia tiếng tăm lừng lẫy của tân thành trong Giang Lăng! Ngươi đi lên phía trước, hắn chính là thanh niên mặc áo bào đỏ đang nghe hát trên Lãm Tước Đài.
Tân Mục đi lên phía trước, tai nghe thấy âm thanh êm tai. Chỉ thấy ca nữ ca hát, vũ nữ nhảy múa, nhạc nữ đàn tấu đàn sáo ở giữa lầu Ngọc Vũ Quỳnh. Tân Mục ngẩng đầu nhìn lên, trên đài cao một nam tử mặc áo bào đỏ, trái ôm phải ấp, xung quanh có nhiều Thần Thông Giả đang vui đùa ầm ï cùng hắn, tiếng cười rung trời.
Tân Mục đi lên phía trước, cất bước lên lầu, dưới lâu có Thần Thông Giả ngăn cản, nói:
- Thái gia đang nghe hát trên lầu, đã bao hết Lãm Tước Đài, mời về cho. Tân Mục nghiêng người lại gân, dùng cơ bắp bả vai huých một cái, một tiếng âm lớn vang lên, tên Thân Thông Giả kia ngã văng ra xa, đâm vào Lãm Tước Đài tạo thành một cái hố lớn.
Trên lầu truyền tới tiếng quát tháo, rất nhiều Thần Thông Giả thò đầu nhìn xuống. Tần Mục liên tục búng ngón tay, từng Thần Thông Giả bị ngón tay của hắn đánh bay lên, ầm ầm đâm thủng mái hiên lầu.
Tân Mục cất bước lên lầu, chợt nghe tiếng kiếm vang lên, tiện tay khẽ điểm lên thanh sắt. Phi kiếm của Thần Thông Giả kia vô cùng sắc bén, mà thanh sắt trong tay hắn lại chỉ là cục sắt cán mỏng. Thế nhưng khi điểm lên phi kiếm kia, phi kiếm lập tức vỡ vụn, nhưng thanh sắt lại không có việc gì.
Hắn không hề sử dụng chút tu vi nào, chỉ vận dụng thuật pháp đơn giản nhất.
Thuật, pháp, đạo. Ba bước này là trình tự để Thần Thông Giả học tập tiến bộ. Trước tiên là học thuật: kiếm thuật, đạo thuật, đao thuật, trận thuật và y thuật. Sau khi học thuật đạt đến trình độ cao nhất thì học pháp: kiếm pháp, đạo pháp, đao pháp, trận pháp và y pháp.
Pháp đại thành mới có thể hiểu đạo .
Đạo không thể học, chỉ có thể tham ngộ.
Tân Mục dùng đao thuật đơn giản nhất mà thôn Tàn Lão truyền lại, trong khi đối phương lại phát huy kiếm pháp tuyệt diệu và kiếm thuật kinh điển của Diên Khang truyền lại, thậm chí trong đó còn có bóng dáng của mấy chiêu kiếm pháp do Giang Bạch Khuê và Tần Mục sáng tạo.
Nhưng Tần Mục đã đến trình độ nhuần nhuyễn, mặc dù là đao thuật đơn giản nhất, nhưng phá thế kiếm pháp tuyệt diệu để hạ gục đối phương lại cực kỳ đơn giản.