Chương 1739: Đao của pháp tắc (3)
Chương 1739: Đao của pháp tắc (3)Chương 1739: Đao của pháp tắc (3)
Hắn leo lên lầu, đối diện với hàng chục kiếm quang kéo tới. Những nam tử đi cùng Vệ Thanh Hà đồng loạt hét lên, không ngừng quát tháo, ngự kiếm lao về phía hắn, sử dụng tất cả kiếm pháp tuyệt vời nhất của Diên Khang.
Với Tân Mục của năm đó, những kiếm pháp này rất hiếm thấy trên thế gian, thậm chí có thể nói là kiếm pháp cấp trấn giáo cũng không ngoa, nhưng bây giờ, ai ai cũng có thể học được.
Tần Mục cầm thanh sắt trong tay, khẽ thả chậm bước chân. Chỉ nghe thấy tiếng nổ đùng đùng truyền đến, bước chân hắn không ngừng đi về phía trước, xung quanh trước sau đều là phi kiếm nổ tung.
Đột nhiên, một vệt thần quang chiếu rọi mặt hắn, nam nhân áo bào đỏ Vệ Thanh Hà đột nhiên thôi thúc một thanh thần kiếm, nhắm thẳng vào mặt Tần Mục!
Tân Mục nhấc thanh sắt chém vào gió, âm thanh đinh tai nhức óc, lanh lảnh vang lên.
Vệ Thanh Hà lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhảy dựng lên la lớn:
- Tên sa cơ thất thế mua chuộc dân đen nhà ngươi dám ám sát ta, thế nhưng không biết cha ta là ai! Cha ta thương ta, ban thưởng cho ta thần kiếm hộ thân từ lâu...
Thanh sắt trong tay Tân Mục không có mảy may lấy một vết xước, nhưng thanh thần kiếm kia lại đột nhiên xuất hiện những vết rạn nứt dày đặc, ngay sau đó nổ ầm một tiếng, vỡ tung trên đất!
Vệ Thanh Hà sợ hãi thất thần, Tần Mục tiến lên phía trước, hỏi:
- Nhi tử của Vệ Dung, Vệ Thanh Hà? Vệ Thanh Hà vội vàng nói:
- Huynh đệ, ngươi vẫn còn trẻ, đừng làm điều dại dột...
Xoetl
Thanh sắt trong tay Tân Mục quét ra thứ đao quang vô song, tay lên đao xuống. Trên vai trái đến dưới xương sườn phải của Vệ Thanh Hà xuất hiện vết máu, sau đó nửa người trên nghiêng nghiêng trượt xuống.
Trên sân khấu bỗng chốc náo loạn, ca nữ vũ nữ nhạc nữ chạy tán loạn, các tùy tùng của Vệ Thanh Hà đồng loạt bay lên không trung, gào thét:
- Mau đi trình báo Vệ đại lão gia, công tử bị người ta giết rồi!
Tần Mục vảy vết máu trên thanh sắt đi, hiên ngang ngồi xuống, tự rót cho mình một chén rượu, lẳng lặng chờ đợi.
Đồ tể lộ ra vẻ tán thưởng, nói:
- Ngươi lại trở về rồi, ta cảm nhận được chàng thiếu niên Tân Mục bước ra khỏi thôn Tàn Lão của Đại Khư đã trở về! Mục Nhi, ngươi không đi ư? Vệ Dung kia là hảo bằng hữu của ngươi khi còn thơ ấu, giao tình của các ngươi sâu, ngươi giết nhi tử hắn, lẽ nào không sợ gặp hắn?
- Giết một Vệ Thanh Hà hoàn toàn chẳng có ích gì.
Tân Mục không cảm xúc, nói:
- Ta mời Vệ Dung uống rượu, thưởng thức đao pháp tắc của ta.
Đồ tể nghiêng đầu:
- Phiền phức.
Hắn cũng thẳng thừng ngồi xuống, tự mình rót rượu uống, sau cảm thấy dùng ly uống rượu quá phiền phức, dứt khoát ném nắp bình rượu, uống vui vẻ.
Thành Giang Lăng ở phía xa xa, thần quang kinh diễm, thần uy ngập trời, nhanh chóng bay về hướng này. Rầm.
Một tên Thân Nhân mập mạp giáng xuống từ trên trời, đáp trên Lãm Tước Đài, chấn động đến mức cả lâu vũ này không ngừng rung lên. Thân Nhân mập mạp kia uy phong lẫm liệt quát:
- Kẻ nào giết nhi tử yêu quý của ta?
Nhưng vào lúc này, ba đến năm vệt thần quang đồng loạt giáng xuống từ trên trời, đáp xuống đất lộ ra thân hình của mấy vị Thần Nhân. Bọn họ nhao nhao tiến lên trước một bước, quát:
- Sâu dân mọt nước từ đâu đến dám †o gan giết người?
- Sát hại mệnh quan triều đình, không cần thẩm vấn, trực tiếp hành quyết tại chỗ!
Thân Nhân mập mạp kia nhìn nam tử trẻ tuổi đang ngồi ở phía sau thi thể của nhi tử mình, cơ thể không khỏi run rẩy, mỡ trên mặt cũng run lên theo. Mấy tên Thần Nhân kia đang muốn tiến lên, đột nhiên Vệ Dung giang hai tay ra chặn lại, ngăn cản những người kia, những người kia không hiểu, cho rằng hắn muốn đích thân ra tay báo thù cho nhi tử mình nên lập tức tránh sang một bên.
Vệ Dung nhanh chân bước lên phía trước, mở miệng nói:
- Tần huynh đệ...
- Vệ huynh, nên gọi ta là quốc sư thì hơn.
Tân Mục giơ tay lên, không mặn không nhạt nói:
- Nhi tử của ngươi là ta giết. Ngươi và †a có giao tình nhiều năm, năm đó ta rời khỏi Đại Khư, bằng hữu đầu tiên chính là ngươi, ngươi và ta cùng chèo thuyền vượt qua Kim Giang, cùng nhau tới kinh thành thi đậu công danh, trên đường gặp được Ngự Long Môn làm phản, đánh biết bao trận, có thể nói là giao tình định mệnh. Ta giết nhi tử của ngươi, trong lòng rất là áy náy, thế nên rót ra một chén rượu chờ ngươi, xin lỗi ngươi.
Vệ Dung khóc lớn:
- Ngươi giáo huấn hắn là được, vì sao giết hắn? Rượu của ngươi, ta không uống!
- Uống hay không tùy ngươi.
Tân Mục đứng dậy, trâm giọng nói:
- Thế gian này có biết bao nhiêu chuyện bất bình, ta có thể hữu dũng vô mưu, cầm đao đi đoạt thủ cấp của nhi tử ngươi, khiến máu của hắn văng ra năm bước. Ta là quốc sư, có năng lực này, thế nhưng bách tính thường dân chỉ có thể mặc cho lệnh lang bắt nạt lừa gạt, khiến ta ngộ ra hữu dũng vô mưu, đao của thất phu chỉ là nhất thời, không thể bình thiên hạ, không thể trị thiên hạ. Vì lẽ đó, ta nhận ra một chiêu đao pháp tắc, mời Vệ huynh chỉ điểm! Hắn nhấc thanh sắt trong tay lên, đao quang rọi khắp lâu vũ, luật pháp nghiêm minh, từng điều quốc pháp như thiên cương Huyền Đô trong tay Thiên Công, như xiêng xích U Đô trong tay Thổ Bá, chấn động lòng người, giương cao chính khí trời đất, uy phong tiêu diệt tà mal