Chương 1740: Lòng dân làm đao
Chương 1740: Lòng dân làm đaoChương 1740: Lòng dân làm đao
- Diên Khang muốn lấy pháp luật lập quốc, có luật pháp tất phải tuân theo, không nói tình riêng!
Xong một chiêu, Tân Mục vung tay ném bỏ thanh sắt, cắm ở phía trước Vệ Dung, đi qua người hắn:
- Ngươi không nghiêm khắc dạy nhi tử, mặc hắn gây họa khắp nơi, tự mình bẩm lên hoàng đế, quan cắt ba phẩm, phạt bổng lộc mười năm. Nếu như loại chuyện này còn phát sinh, ta sẽ dùng đao pháp tắc giết ngươi, tự giải quyết cho tốt.
Tần Mục ra khỏi Lãm Tước Đài, quay đầu nhìn lại, Vệ Dung ngơ ngác đứng trên sân khấu, nhìn thanh sắt kia.
Đồ tể nhanh chân bước đến, sóng vai đi cùng hắn, khen ngợi:
- Trình độ Đạo Cảnh quá cao khiến tu vi đao pháp của ngươi tăng, ngay cả một thanh sắt mà ngươi cũng có thể dùng tốt hơn cả uy năng của thần binh.
Tân Mục suy nghĩ xuất thần, lại lắc đầu.
Đây không phải điều đáng được được khen ngợi, so với những Thần Thông Giả bình thường này, bất luận là tầm nhìn kiến thức, đạo tâm hay căn cơ của hắn đều vượt qua bọn họ rất nhiều, cho dù là cho hắn một cây gậy gỗ nhỏ, hắn cũng có thể chặt đứt thần binh.
Đồ tể cười nói:
- Lần này ngươi hiểu đạo, tham ngộ ra đao pháp tắc, rõ ràng là làm giảm uy phong của ta, nói ta khoe hữu dũng vô mưu. Có điều ta mà cầm đao, khoái hoạt giang hồ, không giống như những quy định cứng nhắc trói buộc của ngươi. đao pháp tắc của ngươi cũng không thể sánh bằng Đao. Đạo của ta được. Tân Mục lặng im, sau một lúc lâu mới nói:
- Chắc hẳn Đồ gia gia đã biết chuyện của Vệ Thanh Hà từ lâu, vì sao không lấy đao của thất phu diệt trừ hắn, trái lại còn giữ hắn lại chờ ta đích thân trừ khử?
- Nếu ta làm, trước sau cũng chỉ là khoe hữu dũng vô mưu, nếu ngươi làm, lại là đại diện cho hướng đi của Diên Khang.
Đồ tể cười một tiếng, nói:
- Những năm này ngươi ở Thiên Đình, ta ở Diên Khang, ta thấy quá nhiều chuyện tương tự rồi, cũng khoe hữu dũng vô mưu giết không ít kẻ, nhưng như vậy thì sao chứ? Đao của thất phu không giải quyết được những chuyện này. Diên Khang lớn như vậy, đao của thất phu không thể điều tra toàn bộ thị phi trắng đen của Diên Khang, vậy nên rất cần Mục Thiên Tôn tạo ra một pháp tắc. Ta luôn đợi ngươi trở về.
- Trên đời này luôn có những nơi đao pháp tắc của Diên Khang không đến được, có lẽ vẫn cần cơn thịnh nộ của thường dân, máu vảy năm bước.
Tân Mục suy nghĩ một chút, nói:
- Triều đình cần mở rộng đao pháp tắc hơn, chấn chỉnh quan lại, nhưng cho dù chỉnh đốn thế nào thì cũng vẫn sẽ có mấy người như Vệ Thanh Hà. Đồ gia gia, ngươi nói đúng, ta gần trời xa đất, nên tự suy ngẫm. Bản lĩnh của ta vốn dĩ đều bắt nguồn từ thế tục, sau khi đến Thiên Đình mới bắt đầu nghiên cứu đại đạo Tiên Thiên, trong khoảng thời gian ngắn cố gắng đuổi kịp mười Thiên Tôn, giúp Diên Khang có cơ hội nghỉ ngơi và phát triển. Những năm này, ta đã quên mất bản lĩnh của ta đến từ đâu.
Khi ở trong bách tính, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân còn đi trên con đường đại đạo Thánh Nhân, thế nhưng khi quay đầu lại, hắn bỗng nhiên phát hiện bản thân đã chệch hướng, bây giờ quay lại vẫn chưa muộn.
- Sơ tâm chưa đổi, vẫn là thiếu niên tốt.
Đồ tể vỗ bả vai hắn, đưa hắn đến tiệm rèn của tân thành này. Đây là nơi chế tạo nông cụ, không phải nơi chế tạo linh binh, tiệm rèn treo đầy cuốc, cày sắt, dao phay và các đồ vật khác.
- Cho một thanh đao tốt.
Đồ tể ngồi xuống, nói với thợ rèn kia:
- Muốn thanh đao bằng thép tỉnh luyện. Hai cân sắt, cho tiểu tử này dùng.
Hắn chỉ chỉ Tân Mục, Tần Mục cũng ngồi trên ghế dài, thợ rèn bưng trà thô tới, nói:
- Không có thép tinh luyện, có sắt thô thôi.
- Không có thép tinh luyện càng tốt, tiểu tử này cầm thanh sắt cũng có thể chém nát thần binh. Lấy hai cân sắt thô, nhiêu hơn một lạng cũng không được, tránh cho hắn chém người quá thuận tay, để tiểu tử này tự làm đi.
Đề tể uống trà, trà thô này nhạt nhẽo, nhưng hắn lại uống đến ngon lành, nói:
- Thợ rèn, ngươi kéo ống bễ giúp hắn.
Người thợ rèn nghi ngờ nhìn Tân Mục, chỉ thấy y phục của hắn không bình thường, cười nói:
- Sao vị quý công tử này có thể làm những việc thô thiển này chứ?
Tân Mục uống trà, cười nói:
- Năm đó ta cũng là thợ rèn. Vì sao bên trong tiệm này của ngươi còn có những nông cụ này, chẳng phải nên có những linh binh thường dùng ư?
- Quanh năm ăn sơn hào hải vị, cũng có lúc muốn ăn những loại cơm canh đạm bạc.
Người thợ rèn kia cười nói: - Hơn nữa dân chúng cũng không có nhiêu tiền. Những năm gân đây, giá cả lương thực quá rẻ, nhờ Thần Thông Giả hỗ trợ thu hoạch hoặc dùng linh binh để thu hoạch thì giá cả quá đắt, không phải ai cũng có thể chi trả nổi. Những năm này, tiền bạc đều nằm trong tay Thần Thông Giả, vậy thì làm sao trong tay người dân bình thường có tiền được? Dùng những nông cụ này làm việc cũng có thể bớt chút chỉ phí.
Tần Mục im lặng uống trà, uống mãi mà vẫn chưa xong.
Đột nhiên hắn ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch, bỏ chén xuống, đứng lên nói:
- Tới đây, ngươi kéo ống bẽ, ta rèn sắt.
Người thợ rèn kia chọn mấy khối sắt thô, trợ giúp hắn.