Chương 1757: Năm lão giang hồ
Chương 1757: Năm lão giang hồChương 1757: Năm lão giang hồ
Mấy vị Thiên Vương khác của Khai Hoàng thường xuyên cười nhạo Điền Thục, nói là trước khi uống rượu, hắn bóp vai đấm lưng cho Khai Hoàng, sau khi uống rượu, hắn liếc mắt để Khai Hoàng bóp vai đấm lưng cho hắn.
Năm người bọn họ, vốn dĩ là Điền Thục rớt lại phía sau cùng, nhưng uống rượu vào, hắn đã chạy lên trước năm người. Hắn thò tay phanh hết y phục, để lộ rõ lòng ngực, cười ha ha nói:
- Dáng vẻ Tường Thiên Phi xinh đẹp, tiếc là không thể thân mật được... Hức, nàng ta chăn đơn gối chiếc, bảo nàng ra đây cho ta vui vẻ một chút...
Môn nhân của Tường Thiên Phi là một cường giả cảnh giới Đế Tọa, tên là Phương Tử Yên, nghe vậy không khỏi nhíu chặt lông mày, cố kiềm chế, nghĩ thâm: - Hình như cái tên mặt mày gian xảo này là phản tặc Điền Thục, cái tên dám tranh đấu với Âm Thiên Tử thì phải. Mục Thiên Tôn nhìn qua tao nhã, lịch sự, sao lại cấu kết với loại phản tặc này?
Cảnh giới tu vi của nàng rất cao, đi trước dẫn đường, song đao khí của Trảm Thần Đài vẫn hình thành uy hiếp cực kỳ lớn với nàng. Càng đến gần Trảm Thần Đài, nàng lại càng khó có thể chịu đựng.
Đao khí truyền đến từ Trảm Thần Đài không chỉ xâm nhập cơ thể nàng, mà còn xâm nhập đạo tâm nàng, quấy nhiễu rất lớn đến đạo tâm của nàng.
Điều càng đáng sợ hơn là, vô số đao khí xâm nhập nguyên thần của nàng, khiến nguyên thần của nàng giống như bị vạn lưỡi đao đâm, lúc nào truyền đến cảm giác đau nhói.
Hơn nữa, sát khí trong đao khí khiến tâm trí nàng không thoải mái. Sát khí quấy nhiễu khiến huyệt thái dương của nàng giật thình thịch, huyết khí tràn lên não, hận không thể vung đao chém chết con ma men bên cạnh!
Đáng giận là con ma men Điền Thục này còn không ngừng nghiên về phía trước, dính sát vào người nàng, hỏi nàng khi nào Tường Thiên Phi đến cho lão Điền vui vẻ một phen.
- Nếu như không phải nể mặt Mục Thiên Tôn, ta đã cắt nhỏ ngươi ra, băm thành thịt vụn rồi kho...
Phương Tử Yên nở nụ cười, nghiến răng ken két.
Đạo tâm của nàng không bằng đám người Tần Mục. Dù là Điền Thục cũng mạnh hơn nàng rất nhiều.
Điền Thục lúc tỉnh táo thì nhát như thỏ đế, nhưng Điền Thục sau khi say rượu hiểu rõ đạo tâm, ma tính bị kích động thì không sợ gì cả, đạo tâm tiến thẳng tới hai mươi lăm Trọng Thiên.
Chờ đến khi tới nới đối diện cách Trảm Thần Đài mười dặm, Phương Tử Yên không chịu đựng nỗi nữa, vội vàng lấy bùa hộ mệnh mà Tường Thiên Phi cho nàng ra rồi đeo lên trên cổ.
Viên ngọc phù này phát ra đạo vận kì diệu, đẩy đao uy của Trảm Thần Đài ra xa, khiến uy năng của hai thanh hung đao này không thể xâm nhập được vào trong cơ thể nàng.
Chờ đến khi tới phía dưới tòa Trảm Thần Đài khổng lồ này, dường như viên ngọc phù mà Tường Thiên Phi ban cho nàng cũng không chịu đựng nổi, phát ra âm thanh nho nhỏ.
Phương Tử Yên thầm hoảng sợ, vội vàng nói:
- Đã đến Trảm Thần Đài rồi. Mục Thiên Tôn, thiếp thân chỉ có thể đưa các ngươi đến đây thôi! Tòa Trảm Thần Đài này vô cùng hung hiểm, Thiên Tôn cẩn thận.
Lúc nàng chuẩn bị rời đi, Điền Thục liếc mắt nhìn thoáng qua bên cạnh thì chỉ thấy một cung điện. Xung quanh Trảm Thần Đài này là một vùng trơ trọi, dù là đất đai màu mỡ của Tổ Đình cũng bị đao khí chém thành một đống đất vô cùng vụn vặt, không còn cây cối, cũng không có núi sông, thế nhưng cung điện này lại có thể tồn tại được ở nơi nguy hiểm tới mức đó, hắn không khỏi tấm tắc lấy làm kì lạ.
Hắn lập tức muốn xông vào bên trong.
- Chắc chắn nơi này là tẩm cung của Tường Thiên Phi, noấn ngọc ôn hương!
Thiên Vương say rượu này kéo Đế Khuyết Thần Đao xông vào cửa cung, nói lớn:
- Tường Thiên Phi là mỹ nhân hiếm thấy, mau ra đây làm cho lão Điền sung sướng, hài lòng! Khà hà, Thiên Đế ngủ được, ta đây lại không được?
Phương Tử Yên cũng không kiêm chế được nữa, một cơn giận dữ bộc phát, đuổi thẳng lên phía trước, lạnh lùng nói:
- Tẩm cung của nương nương, cái tên sa cơ lỡ vận nhà người cũng dám xông vào?
Đột nhiên trong cung truyền đến một tiếng vang lớn long trời lở đất, Điền Thục bay ngược ra ngã xuống. Rõ ràng trong cung điện này có phong cấm vô cùng lợi hại, đánh Điền Thục bay trở về, ngã về phía Phương Tử Yên.
Phương Tử Yên hơi yên tâm, giơ tay chưởng ấn vào giữa lưng Điền Thục, dùng tám chín phần lực, nghĩ thầm:
- Kẻ này là một tên phản tặc, nể mặt Mục Thiên Tôn nên không giết hắn, nhưng cũng phải dạy dỗ hẳn một chút. Hắn chỉ cần chịu chút thương tổn thì sẽ bị Trảm Thân Đài này hút khô khí huyết, dù cho Mục Thiên Tôn trách tội cũng không trách lên đầu ta được...
Trong nháy mắt thấy bàn tay của nàng sắp hạ xuống giữa lưng của Điền Thục, đột nhiên chuôi đao Đế Khuyết Thần Đao của Điền Thục xoay một cái, hành động trước nàng một bước, tuy phản ứng sau mà đến trước, nhẹ nhàng đập lên ngực Phương Tử Yên.
Viên ngọc phù trên ngực Phương Tử Yên phát ra tiếng "choang" nhỏ, đột nhiên vỡ vụn!
Phương Tử Yên thầm hoảng sợ, sát khí lập tức tới bên người, bên ngoài da thịt nàng lập tức nổi lên từng vết đao. Đó là đao khí của Trảm Thần Đài tổn thương đến da thịt của nàng!
Trong nháy mắt khi đao khí tổn thương đến da thịt nàng, sát khí đã xâm nhập vào trong cơ thể nàng, khiến nguyên thần của nàng bị thương, đạo tâm hao tổn!