Chương 1758: Đoạt sát khí của nghiệt long
Chương 1758: Đoạt sát khí của nghiệt longChương 1758: Đoạt sát khí của nghiệt long
Trong nháy mắt đạo tâm của nàng bị hao tổn, huyết khí trong cơ thể lập tức mất khống chế dâng trào từ trong vết thương trên người nàng ra ngoài, bị sát khí của Trảm Thần Đài lôi kéo, rít gào tuôn về phía Trảm Thần Đài!
~ Trúng kế rồi!
Phương Tử Yên lập tức biết không ổn, nhanh chóng liếc nhìn mấy người Tần Mục. Chỉ thấy Tần Mục, đồ tể, Triết Hoa Lê và Lạc Vô Song đều ngoảnh mặt làm thỉnh. Vào lúc nàng định ám hại Điền Thục, bốn người này cũng đều không ra tay giúp đỡ.
Không chỉ như vậy, lúc này tên Điền Thục say khướt kia cũng như thể đã tỉnh rượu bảy tám phần, đang nhìn nàng không chớp mắt. - Bọn họ muốn đánh vỡ ngọc phù của ta, nhân cơ hội kiểm tra uy lực của Trảm Thần Đài!
Vết thương trên người Phương Tử Yên càng ngày càng nhiều, tốc độ huyết khí trôi đi càng nhanh. Nàng lập tức gầm lên một tiếng, Thiên Cung hiện lên sau lưng.
Nguyên thân của nàng trấn giữ trên bảo tọa trong bảo điện Lăng Tiêu trên thành Ngọc Kinh của Thiên Cung. Lúc này, khắp nơi trong Thiên Cung của nàng đều là đao quang, đặc biệt là bên trong bảo điện Lăng Tiêu, đao quang như thủy triều, khiến nguyên thần của nàng đầy rầy vết thương!
Phương Tử Yên điều động tất cả uy lực của Thiên Cung, cưỡng ép chống lại đao uy của Trảm Thần Đài, phi thân lùi về, vội vã bay về phía xal
Trong cơ thể của nàng, huyết khí tuôn trào hệt như một dải hào quang, bị Trảm Thân Đài giữ lấy. Dù Phương Tử Yên chạy xa trăm dặm, song vẫn không thể cắt đứt và ngăn cản sự cắn nuốt của Trảm Thần Đài.
Sau khi chạy xa được ngàn dặm, lúc này Trảm Thần Đài mới không thể cắn nuốt huyết khí được nữa, Phương Tử Yên không khỏi thở thào nhẹ nhõm. Đột nhiên trước mắt nàng tối sâm lại, suýt nữa té xỉu lên mặt đất.
Ánh mắt của đám người Tân Mục chăm chú đuổi theo bóng lưng nàng, đợi đến khi Trảm Thần Đài không còn cắn nuốt huyết khí của nàng nữa, lúc này ai nấy mới đều thu hồi ánh mắt.
Điền Thục vô cùng bình tĩnh, đâu còn dáng vẻ say mèm ăn nói linh tỉnh vừa rồi?
- Đầu tiên đao uy của Trảm Thần Đài xé rách da thịt của Phương Tử Yên, sau đó phá hỏng đạo tâm, đạo tâm tan vỡ thì huyết khí mất khống chế, tu vi thực lực sẽ nhanh chóng suy yếu, cuối cùng huyết khí sẽ bị Trảm Thần Đài cắn nuốt.
Hắn thấp giọng nói:
- Khi tiến vào Trảm Thần Đài, nhất định không thể để bản thân bị thương!
Triết Hoa Lê ngẩng đầu quan sát Trảm Thần Đài, chỉ thấy sau khi hai đường sát khí kia nuốt chửng huyết khí của Phương Tử Yên, sát khí càng trở nên đặc quánh, nói:
- Đạo tâm của ta có thể phòng thủ được, nhưng tu vi của ta không đủ. Người đầu tiên bị thương khi leo lên Trảm Thần Đài chính là ta. Dựa vào tu vi của ta, chỉ trong nháy mắt sẽ bị Trảm Thần Đài đoạt mất huyết khí toàn thân, nguyên thần bị chém, người chết đạo mất! Có điều bàn về tinh thông Đao Đạo, Thần Đao của Trảm Thần Đài không bằng ta!
Đồ tể cũng có phán đoán của mình, nói: - Với trình độ Đao Đạo của ta, ta có thể leo lên toà Thần Đài này, bảo đảm bản thân không bị đao khí tổn thương. Nhưng sau khi lên đài, chỉ cần hai thanh Thần Đao khẽ di chuyển một cái, ta sẽ lập tức bị chém đầu xử tử. Uy lực của ta không đủ, nếu như uy lực đầy đủ thì có lẽ có thể đấu một trận!
Lạc Vô Song trầm giọng nói:
- Ta bị mất một tay, thiếu sót rất lớn về mặt phòng thủ. Leo lên Trảm Thần Đài, chắc chắn nhục thân của ta sẽ phải chịu tổn thương. Tuy có thể bảo vệ đạo tâm, nhưng thực lực sẽ suy kiệt rất nhanh. Có điều khi đã lên đài, có lẽ ta có thể ngăn cản một thanh Thần Đao trong đó.
Điền Thục nói:
- Từ tốc độ suy kiệt khí tức của Phương Tử Yên, lúc đối mặt với hai thanh Thân Đao, có lẽ ta cũng sẽ bị thương. Trong thời gian ngắn, ta có thể chết, nhưng chỉ cần chống đỡ được thì ta có thể đứng vững trên đài.
Năm người bọn họ đều là người từng trải, bắt đầu từ lúc Điền Thục giả say, ngoài miệng trêu chọc Tường Thiên Phi, bốn người khác đã hiểu rõ dụng ý động tác này của hắn, ngầm hiểu trong lòng, kệ cho Điền Thục trêu chọc Phương Tử Yên.
Trình độ đạo tâm của Phương Tử Yên không bằng bọn họ, trúng kế rồi bị hủy mất ngọc phù hộ thân mà Tường Thiên Phi ban cho, gặp phải công kích của Trảm Thần Đài. Năm người bọn họ nhân cơ hội tính ra lực công kích và phương thức tấn công của Trảm Thần Đài, sau đó suy ra ưu và khuyết điểm của bản thân.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Bọn họ càng hiểu Trảm Thần Đài, phần thắng để vượt qua Trảm Thần Đài càng lớn. Dù Phương Tử Yên có là cường giả cảnh giới Đế Tọa, có là đệ tử của Tường Thiên Phi, nhưng kinh nghiệm trên giang hồ còn ít, kém hơn năm "lão giang hồ" lăn lộn trong vũng bùn như bọn họ rất nhiều. Nhất là dưới tình huống đạo tâm bị Trảm Thần Đài áp chế, nàng sẽ rơi vào trong tính toán của Điền Thục dễ như trở bàn tay.
Bốn người cùng phân tích lợi và hại của bản thân rồi cùng nhau nhìn về phía Tần Mục.
Ánh mắt Tần Mục lóe sáng, nói:
- Có bốn vị giúp đỡ, vượt qua Trảm Thần Đài, có được đại đạo của Trảm Thần Đài là chắc rồi.
VùiI
Đột nhiên, lĩnh vực Thần Tàng của hắn trải rộng. Bốn người đứng trong lĩnh vực của Tần Mục lập tức chỉ thấy ánh mắt của mình có thể cùng lúc nhìn thấy được bất kì góc độ nào của hẳn như trước người, sau người, trên, dưới, trái, phải đang đối mặt trực tiếp với bọn họi