Chương 1783: Che mặt không ai nhận ra ta
Chương 1783: Che mặt không ai nhận ra taChương 1783: Che mặt không ai nhận ra ta
Hai người bái lạy lần nữa, thương thế của mỗi người ngày càng nặng!
- Nhận của ta một lạy!
- Nhận của ta một lạy!...
Ầm!
Một tiếng vang long trời lở đất truyền đến, Tân Mục bị chấn động đến mức Huyền Môn Thiên Địa phía sau âm ầm nổ tung, thân thể lập tức không gánh nổi, từng linh hồn hắc sa phun ra từ trong tai mắt mũi miệng!
Mà đột nhiên thân thể Âm Thiên Tử cách trận đối mặt với hắn cũng nổ tung, bị lạy thành một luồng khí hỗn độn, kể cả Thiên Môn Minh Đô phía sau cũng bị lạy đến mức biến thành bột mịn, từng mảnh vỡ Thần Khí khổng lồ kéo lấy từng sợi khí hỗn độn rơi vào trong Minh Hải.
Thân thể Tân Mục loạng choạng, đứng nhưng không ngã xuống. Hắn đột nhiên thôi thúc Khiên Hồn Dẫn, linh hồn hắc sa trói buộc bản thân sụp đổ, thần thông vận chuyển, tái tạo lại linh hồn của mình!
Đồ tể đang muốn đỡ hắn, chỉ thấy hắn đã khôi phục lại, tuy khí tức mệt mỏi nhưng đã không còn gì đáng ngại, ngay sau đó thu bàn tay về.
- Âm Thiên Tử chết chưa?
Đồ tể dựng thẳng Thiên Đao lên, nhìn mặt đao chiếu xung quanh, tìm kiếm tung tích của Âm Thiên Tử.
Điền Thục cũng dựng thẳng Đế Khuyết Thần Đao lên, nhìn chằm chằm vào mặt đao, tìm kiếm nguyên thần của Âm Thiên Tử.
Lạc Vô Song cũng dựng Thần Đao lên, kiểm tra xung quanh. Triết Hoa Lê dựng Yêu Đao Long Nha lên, nhưng mà Long Nha là răng của Đông Đế Thanh Long, mặt đao không hề sáng bóng, không thể chiếu rọi đến nơi sâu thẳm trong Hư Không.
Trái lại trên chuôi đao của Long Nha mọc một con mắt quỷ, mắt quỷ chuyển động đảo tròn, cũng đang tìm kiếm Âm Thiên Tử.
Tuy Âm Thiên Tử không phải Thiên Tôn, nhưng bản lĩnh này của hắn thực sự vô cùng quỷ dị, tuyệt diệu, khiến người ta khó mà phòng bị.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng giết chết Âm Thiên Tử chỉ là việc rất nhỏ, công nhận là nhỏ thật, nhưng muốn tính mạng của hắn mới là một việc khó.
Không chỉ có như vậy, thân thông U Đô và đại đạo Luân Hồi của Âm Thiên Tử cũng khiến bọn họ vẫn còn thầm sợ hãi.
- Đã chết hay là chạy rồi? Đồ tể tìm kiếm một lúc lâu, không tìm thấy tung tích của Âm Thiên Tử, không khỏi dò hỏi.
Tân Mục mở ra mắt dọc giữa mi tâm ra, liếc nhìn xung quanh một lượt. Đột nhiên, ánh mắt hắn nhìn thông suốt Hư Không, xa xa nhìn thấy Minh Hải dâng trào khuấy động, có một cái đầu lâu trôi nổi trên biển, dạt về Minh Đô. Hắn nói:
- Hắn vẫn chưa chết, về Minh Đô rồi. Hắn cũng là một cường giả tu luyện đại đạo Thiên Âm, hơn nữa tinh thông đại đạo U Đô, muốn giết hắn cũng không dễ. Không cần để ý hắn, chẳng qua Âm Thiên Tử chỉ là công cụ để chúng ta thử sức, chỉ thế thôi, không đáng để chúng ta bận tâm.
Hắn ngẩng đầu lên, đối diện với đại quân Thần Ma của Bắc Thiên Minh Đô hùng mạnh, vô số Thân Ma to lớn mạnh mẽ đứng trên mũi thuyền, lặng ngắt như tờ, vô cùng căng thẳng nhìn bọn họ. Đám người đồ tể đều tiến lên trước một bước, Lạc Vô Song giơ Thần Đao lên, thản nhiên nói:
- Muốn giết tất cả không?
Sắc mặt của một số thần tướng cầm đầu Bắc Thiên Minh Đô thay đổi, ai nấy đều thúc giục thần binh, bảo vệ thân thể trước.
- Không cần nữa.
Đột nhiên Tân Mục nở nụ tươi cười, vẫy tay với hàng vạn đại quân Bắc Thiên Minh Đô, nói:
- Tản đi, tất cả giải tán. Âm Thiên Tử của các ngươi đã về Minh Hải, các ngươi cũng giải tán đi, ai về nhà nấy.
Mấy vị tướng lĩnh kia như được tha tội. Triết Hoa Lê cau mày nói:
- Bọn họ đã nhìn thấy khuôn mặt của chúng ta, ngộ nhỡ báo cáo chuyện này lên...
Tân Mục mỉm cười, lấy một chiếc khăn lụa đen ra rồi che mặt, nói:
- Hiện tại chẳng phải là không nhìn thấy mặt của chúng ta nữa hay sao?
Lạc Vô Song và Triết Hoa Lê nghẹn họng giương mắt nhìn.
Trước khi làm thì không che mặt, xong chuyện rồi mới che mặt, không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Đồ tể cũng lấy một chiếc khăn màu đen ra che mặt, có lẽ cũng đã quen với việc này, dù sao Tần Mục cũng là trò giỏi nhờ thầy, mà hắn chính là người thầy này. Đồ tể nói:
- Chỉ cần không bị bắt tại chỗ, chết cũng không thừa nhận thì ai còn có thể làm gì được chúng ta?
- Che mặt, thật ra thì chính là tấm màn, che hay không che cũng chẳng khác gì nhau, có thể lừa được ai?
Tân Mục lo trước tránh rắc rối, lấy ra ba chiếc khăn đen đưa cho Điền Thục, Triết Hoa Lê và Lạc Vô Song rồi nói:
- Chỉ cần không bị bắt tại chỗ, chết cũng không nhận, đánh tới kiện cáo thì đã có lời nói rồi, đen cũng có thể nói thành trắng, chết cũng có thể nói thành sống. Các ngươi đeo khăn lên trước rồi nói tiếp.
Ba người yên lặng nhận lấy khăn đen, che mặt.
Tân Mục đột nhiên nhớ ra một chuyện, giật chiếc khăn đen ra, nói với đại quân Bắc Thiên Minh Đô đang muốn rút lui kia:
- Ta là Mục Thiên Tôn, muốn đi tới Huyền Đô chiến đấu, trên đường gặp đám cướp làm hỏng thuyền quý, cần điều động một chiếc thuyên tốc độ cao của các ngươi.
Các tướng lĩnh của Bắc Thiên Minh Đô đều kinh ngạc đến sững sờ, mới đầu nhìn thấy bọn họ xong chuyện rồi mới quang minh chính đại che mặt lại cũng đã khiến bọn họ kinh ngạc đến sững sờ, hiện tại Tân Mục còn không thèm che mặt, trực tiếp dùng thân phận Mục Thiên Tôn điều động thuyền của bọn họ, da mặt dày như vậy, sợ là kiếm của Thiên Đế cũng không đâm thủng!