Chương 1794: Tự tạo nghiệt, không thể sống
Chương 1794: Tự tạo nghiệt, không thể sốngChương 1794: Tự tạo nghiệt, không thể sống
Bàn tay của hắn nhanh chóng khôi phục lại. Hắn bóp mạnh, bàn tay đứt phía dưới nổ tung. Bên trong bàn tay đứt, từng đạo binh Thiên Đạo bay ra, rơi xuống lòng bàn tay mới lành lại của hắn.
- Thiếu mất năm đạo binh Thiên Đạo, đạo binh Thiên Cương quan trọng nhất cũng bị trộm mất.
Đáng lẽ Hồng Thiên Tôn còn đang nhìn xuống Thiên Phương Thành, nhưng giờ phút này chậm rãi ngẩng đầu. Chỉ thấy dưới sự bảo vệ của Đế Thanh, mảnh lục địa tàn tạ của Thiên Phương Thành đã lao ra khỏi vòng vây của đại quân Thiên Đình, trốn ra bên ngoài.
Mà nơi biên giới đại lục, từng vầng sáng lóe lên. Bóng dáng của năm người che mặt liên tục lao hơn mười dặm từ trong ánh sáng, đến lúc này mới dừng bước.
Thân thể năm người kia nổ tung, ngay sau đó huyết dịch bay trở về, được một luồng sức mạnh kỳ dị trói buộc, khiến bọn họ dường như không phải chịu bất kì thương tổn nào.
Năm đạo binh Thiên Đạo bị mất được năm người này nắm trong tay.
- Mục Thiên Tôn, ngươi vẫn không hiểu thứ gọi là ứng với trị thì cát, ứng với loạn thì hung sao. Ngươi chặt đứt một tay của ta, trộm đạo binh của ta, xem ra giữa ta và ngươi không còn con đường nào có thể cứu vấn được.
Thân thể Hồng Thiên Tôn nhanh chóng thu nhỏ, vóc dáng nhanh chóng trở lại bình thường với áo bào phần phật, ống áo rộng mở, phiêu dật tiêu sái giống như cao nhân thế ngoại xuất trần tại thế, lướt vun vút đuổi theo mảnh lục địa kia:
- Tự tạo nghiệt, không thể sống. - Các bộ đại quân Thiên Đình thắt cổ hết bọn tàn dư của Thiên Phương Thành ở Huyền Đô, không được bỏ sót một người.
Giọng nói của hắn truyền vào trong tai các lộ quân hầu khắp Thiên Đình, dày nặng vô cùng, thản nhiên nói:
- Đây là thời cơ tốt nhất để các ngươi lập công, cũng là cơ hội quý báu để các ngươi vơ vét của cải ở Huyền Đô và bắt giữ nô lệ.
Vô số cờ quạt bay phấp phới, từng chiếc thuyền tầng tàu chiến xuất phát, đếm không hết Thần Ma hùng tráng bay lên từ trên thuyền tầng, đánh về phía Thần Ma Huyền Đô chưa vùi xác của Thiên Phương Thành dưới uy năng một chưởng của Hồng Thiên Tôn.
Còn một ngôi sao chưa bị một chưởng kia của Hồng Thiên Tôn đánh nát, ngôi sao lắc lư, phía trên còn có dân chúng của Huyền Đô, Thái Dương Thủ Nguyệt Lượng Thủ may mắn còn sót lại, thôi thúc pháp lực thần thông, cố gắng mang theo những người này trốn đi.
Bước chân Hồng Thiên Tôn nhìn qua tuy chậm, nhưng tốc độ lại cực nhanh, cách mảnh lục địa càng ngày càng gân.
Mà ở trên mảnh lục địa, thân hình của Tần Mục và bốn người khác thoăn thắt, bước chân không ngừng chuyển động. Keng keng keng, năm đạo binh Thiên Đạo bị hắn bọn họ cắm trên mặt đất, cuối cùng thân hình cũng ổn định.
Năm người liếc nhau, lòng còn sợ hãi.
- Thứ này của ta là đạo binh Thiên Ấn!
Triết Hoa Lê vẫn chưa hết sợ hãi, trầm giọng nói.
- Thứ này của ta là đạo binh Thiên Nguyên.
Lạc Vô Song nhìn Thiên Nguyên Kính †rong tay, nói. - Có lẽ thứ trong tay ta là đạo binh Thiên Đống.
Điền Thục đỡ lấy một tòa Thần Lâu, nói.
~ Trong tay ta là đạo binh Thiên Cơ.
Đồ tể nhìn Thiên Tán cắm trên mặt đất, nói.
Tân Mục nhìn về phía đạo binh Thiên Đạo bị hắn cắm trên mặt đất. Chỉ thấy đạo binh Thiên Đạo này giống như một hoa cái thiên không, lúc căng ra sẽ hóa thành thiên không, từng nan hoa cái dưới thiên không lấy bầu trời làm trung tâm, chia làm bốn mươi chín đường rủ xuống từ trên trời.
- Thứ này của ta là đạo binh Thiên Cương, Tổng Cương Thiên Đạo.
Tân Mục trầm giọng nói:
- Có dị bảo này, ta có thể khống chế tất cả đạo binh Thiên Đạo khác.
Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi liều mạng một phen, cuối cùng cũng không uổng phí công sức.
Lân này bọn họ đâu chỉ xách đầu đi liều mạng?
Với một đòn kia của Hồng Thiên Tôn, ngay cả vật chất cũng bị đánh đến vỡ nát hóa thành hỗn độn. Dưới trạng thái hỗn độn, chỉ sợ linh hồn đều hóa thành hỗn loạn, không còn là vật chất, tuyệt đối sẽ không tồn tại linh hồn hắc sat
Khi đó, cho dù là thần thông Tố Hồn hay Vật Chất Bất Dịch của Tần Mục đều hoàn toàn vô dụng, không thể sống sót!
- Hồng Thiên Tôn là cường giả có thể lấy pháp lực đánh vỡ mươi lăm tầng Hư Không. E rằng trong mười mười Thiên Tôn, kẻ có pháp lực mạnh mẽ nhất, vượt qua Hỏa Thiên Tôn và Hiểu Thiên Tôn chính là hắn.
Tân Mục thở ra một hơi trọc khí, quay đầu nghiêm túc nhìn lại, chỉ thấy Hồng Thiên Tôn với tay áo bay phần phật đã vượt qua trận tuyến Thiên Đình, lao tới nơi này dưới ánh sáng chiếu rọi của Huyền Đô.
Không bao lâu nữa, hắn đã có thể đuổi kịp tới nơi này.
- Các ngươi là ai2
Đột nhiên giọng nói của Đế Thanh vang lên. Tân Mục không trả lời, sờ khăn đen trên mặt, khăn đen vẫn còn, Điền Thục Thiên Vương cười nói:
- Đế Thanh, bọn ta đã giới thiệu rồi, ta là Minh Đô Thiên Vương dưới trướng Khai Hoàng, bốn vị này là bằng hữu ta mời tới trợ trận.
Đế Thanh làm như không nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Mục, nghiêm mặt nói:
- Ngươi là ai?
- Ngươi không cần biết ta là ai.
Tân Mục thản nhiên nói: - Bây giờ điều ngươi nên nghĩ chính là làm thế nào để thoát khỏi sự truy sát của Hồng Thiên Tôn, hộ tống những người này rời khỏi Huyền Đô.
Đế Thanh im lặng, quay đầu nhìn mọi người trên mảnh lục địa tàn tạ. Lúc này, trên mảnh lục địa vẫn còn hàng trăm ngàn dân chúng Huyền Đô, gần một trăm vị Thái Dương Thủ, nhưng bọn họ đều đã bị thương.
Ánh mắt của dân chúng và những Thái Dương Thủ bị thương nhìn về phía hắn, trong ánh mắt có tuyệt vọng, cũng có hi vọng, bọn họ tràn đầy lòng tin với hắn, vẫn luôn cho rằng hắn có thể đưa bọn họ thoát khỏi tình cảnh tuyệt vọng, mang lại cơ hội sống sót.