Chương 1793: Thiên Sát chém Thiên Cương (2)
Chương 1793: Thiên Sát chém Thiên Cương (2)Chương 1793: Thiên Sát chém Thiên Cương (2)
Nhưng vào lúc này, tiếng đao long trời lở đất truyền đến. Đế Thanh quay đầu nhìn lại, ánh mắt không khỏi đờ đẫn. Lúc này, trên bầu trời, năm bóng dáng nhỏ bé kia đang tỏa ra thứ hào quang vô cùng chói lóa!
Đó là một vệt đao quang. Đao quang cực kỳ chói mắt bắn ra từ sâu trong Hư Không, phối hợp với Thiên Đạo Huyền Đô tạo nên một vệt đao quang kinh thiên vĩ địa, chém về phía bàn tay lớn của Hồng Thiên Tôn!
Hắn nhìn mà không biết vệt đao quang này dài bao nhiêu. Ngay sau đó, trong mắt hắn chỉ còn lại một vệt đen, không thấy được đao quang kia, bởi lẽ đao quang đã để lại trong không gian Huyền Đô một vết nứt thật sâu, vết nứt này chặt đứt không gian, chặt đứt tâng tâng Hư Không.
Đao Đạo nổ vang chấn động, chém gãy từ chỗ cổ tay của Hồng Thiên Tôn.
Thiên Sát chém Thiên Cương!
Đế Thanh đảo mắt, song vẫn không thể nhìn thấy vệt đao quang kia nữa. Chỉ thấy từ chỗ cổ tay trên bàn tay khổng lồ của Hồng Thiên Tôn đứt lìa, trên khuôn mặt che kín nửa bầu trời của Hồng Thiên Tôn kia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc và phẫn nộ.
Đại lục chạy như bay xông đến con đường duy nhất giữa đại quân Thiên Đình. Binh mã Thiên Đình lập tức điều động, tập trung tại lỗ hổng, ngàn vạn Thần Ma chen chúc đánh tới mảnh lục địa tàn tạ kinh này.
Trên lục địa, di tích còn tại của Thiên Phương Thành không ngừng sụp đổ.
Đế Thanh vội vàng quay đầu, liếc nhìn lại, chỉ thấy mặc dù năm bóng dáng kia đã chặt đứt bàn tay lớn của Hồng Thiên Tôn, nhưng lại bị chấn động đến mức thân hình lảo đảo, nhục thân âm ầm nổ tung, hóa thành xương máu.
Thân hình của năm bóng dáng kia đan xen dưới bàn tay lớn của Hồng Thiên Tôn, chạy như bay, chẳng mấy chốc đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, nhanh chóng đáp xuống men theo bàn tay của Hồng Thiên Tôn.
Bàn tay khổng lồ của Hồng Thiên Tôn vẫn đang ép xuống, phía dưới chính là Thiên Phương Thành.
Mục tiêu của bọn họ là đạo binh Thiên Đạo dưới lòng bàn tay đè ép, thế nhưng bàn tay kia của Hồng Thiên Tôn vẫn ẩn chứa uy năng mạnh mẽ, nghiền lên đạo binh Thiên Đạo, cùng đánh về phía Thiên Phương Thành xơ xác hoang tàn, để bọn họ cùng hủy diệt chung một chỗ với thần thành!
- Giáo chủ! Triết Hoa Lê nhìn mặt đất thân thành càng ngày càng gân, lớn tiếng la lên:
- Không đi thì không kịp nữa đâu!
Tần Mục dẫn theo bọn họ đi men theo lòng bàn tay của Hồng Thiên Tôn rồi chạy như bay. Đột nhiên lĩnh vực Thần Tàng nghịch chuyển, năm người chỉ cảm thấy không gian đảo lộn, phát hiện ra bản thân mình từ đầu trên chân dưới biến thành đầu dưới chân trên, đang giẫm lên vân tay trong lòng bàn tay Hồng Thiên Tôn, chạy như điên về phía trước!
Phía trước chính là từng đạo binh Thiên Đạo tràn ngập thiên uy kinh người!
Đồ tể, Lạc Vô Song, Điền Thục và Tần Mục thò tay, chộp lấy từng đạo binh Thiên Đạo. Triết Hoa Lê cắn răng, mặc kệ bản thân sắp bị đè ép cùng một chỗ với Thiên Phương Thành, cũng thò tay chộp lấy một đạo binh Thiên Đạo trong đói
Ầm! Lòng bàn tay Hồng Thiên Tôn và Thiên Phương Thành dính liền lại với nhau, cả tòa thân thành trong chốc lát hóa thành tro bụi. Ngay sau đó, tro bụi vỡ nát, hóa thành hỗn độn. Trong nháy mắt, Thần Nhân và dân chúng bốc hơi không đếm xuể, cho dù là thân thể hay hồn phách cũng không còn sót lại dù chỉ là một chút!
Ngay tại thời khắc bàn tay Hồng Thiên Tôn bao phủ Thiên Phương Thành, một vầng hào quang đẹp mắt bắn ra từ giữa cả hai, ánh sáng vừa mới lóe lên đã trực tiếp tự biến mất không còn tăm tích.
Cùng lúc đó, nụ cười trên khuôn mặt khổng lồ hiền lành của Hồng Thiên Tôn biến thành kinh ngạc và tức giận. Thân xác của hắn quá lớn, cho nên dường như biểu cảm thay đổi cũng cực kỳ chậm chạp, nhưng kinh ngạc và tức giận cũng đang dần biến mất, thay vào đó chỉ còn lại vẻ lạnh lùng. Huyết nhục nơi cổ tay bị chặt đứt của hẳn đang điên cuồng sinh sôi, từng sợi cơ thịt đang kéo về phía trước, mạch máu chẳng chịt như là giao long, xương tay phát triển giống như núi mọc trên đất liền.
Lúc này, gương mặt của Hồng Thiên Tôn lại khẽ nhăn lại.
Hắn cảm nhận được điều gì đó khác thường, cho nên lập tức thi triển đại đạo Tạo Hoá để chữa trị vết thương trên cơ thể. Theo lý mà nói, đại đạo Tạo Hoá tiêu hao chính pháp lực của hắn. Khi pháp lực tiêu hao, với trình độ cảnh giới của hắn, đáng lẽ pháp lực tiêu hao hết sẽ nhanh chóng hồi phục lại.
Nhưng mà giờ khắc này, hắn lại không cảm nhận được pháp lực của mình hồi phục lại một chút nào.
Hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể mình giống như có một sợi xiêng xích cực kỳ phức tạp khóa chặt từng tầng pháp lực của hẳn, khiến hắn không thể khôi phục tu vi!
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng hắn truyền đến cảm giác đau đớn từng cơn. Trong thoáng chốc, Hồng Thiên Tôn chỉ cảm thấy dường như bản thân đã rơi vào bên trong một cái vô cùng giếng sâu, còn bản thân đang ngửa đầu nhìn bầu trời trên miệng giếng.
Loại cảm giác này khá giống với cảm giác vào trước hội nghị Thiên Minh, lúc hắn và Tần Mục trở mặt trên Dao Trì, trúng một chiêu kia của Tân Mục.
Có điều loại cảm giác kỳ dị biến mất rất nhanh. Đối với hắn mà nói, tu vi mà hắn hao tổn không hề đáng kể, vô cùng nhỏ bé mà thôi.