Chương 1796: Hắn chính là Mục Thiên Tôn! (2)
Chương 1796: Hắn chính là Mục Thiên Tôn! (2)Chương 1796: Hắn chính là Mục Thiên Tôn! (2)
Hắn ho khan dữ dội, sau lúc lâu mới nói:
- Vô Ưu Hương đã bị đại quân Thiên Đình phong tỏa, mọi người không đến đó được, mà Huyền Đô cũng không thể ở lại. Chỉ có Diên Khang mới có thể thu nhận giúp đỡ mọi người, mọi người tới Nguyên Giới tìm kiếm Thái Dương Thủ Viêm Tinh Tỉnh ở Diên Khang, nàng sẽ thu nhận mọi người.
- Ân công!
Một vị Thái Dương Thủ khom người nói:
- Kính xin ân công tháo khăn che mặt xuống, để lại tên họ để chúng ta ghi nhớ tướng mạo của các ân công, biết được ai là người cứu mình! Tân Mục lắc đầu nói:
- Mọi người không cần biết tên tuổi và tướng mạo của bọn ta. Mọi người nhanh chóng đi đi...
Đột nhiên, một lão giả của Huyền Đô run rẩy nói:
- Các ân công đại nghĩa đại lượng, cứu vớt bọn ta không để lại tên họ, nhưng bọn ta không thể không biết ơn, kính xin ân công lộ mặt thật, để lại tên thật, bọn ta đến Diên Khang vì các ân công lập sinh từ, tạo kim thân, ngày đêm cầu phúc vì các ân công!
Hàng ngàn vạn người dân Huyền Đô quỳ xuống lạy, rối rít nói:
- Biết ơn không báo thì khác gì cầm thú? Kính xin ân công thành toàn!
Tân Mục lắc đầu nói:
- Đừng như thế, ta cứu mọi người để khiến mình an tâm, không liên quan gì đến mọi người...
- An tâm?
Triết Hoa Lê đột nhiên nổi giận, bỗng nhiên kéo khăn đen trên mặt xuống, tức giận nói:
- Ngươi thật sự có thể an tâm sao? Ngươi có thể an tâm, ta không thể an tâm! Ta cứu người chính là muốn để lại tên họ, để lại chân dung! Tháo khăn che mặt xuống, tất cả tháo hết xuống cho ta, để những tên ngu xuẩn này nhìn khuôn mặt chúng tal
Đồ tể yên lặng tháo khăn đen trên mặt xuống, Điền Thục và Lạc Vô Song cũng tháo xuống.
Triết Hoa Lê sải bước đi tới trước mặt Tân Mục, đưa tay tháo khăn đen trên mặt hẳn xuống. Tần Mục giơ tay lên, giấy giụa nói:
- Đừng... - Ngươi muốn cả đời mang tiếng xấu ư?
Triết Hoa Lê đánh vào tay hắn, bỗng nhiên kéo khăn đen trên mặt hắn xuống, cười ha hả, châm chọc nói:
- Đây chính là ân công của mọi người! Nhìn rõ mặt hắn chưa? Hắn chính là ân công của mọi người! Ân công bị mọi người quấn thành bù nhìn, ngày ngày bị bắn tên, ngày ngày bị chửi bới, Tân Mục Mục Thiên Tôn!
Ánh mắt của hắn như đao, quét qua khuôn mặt của dân chúng Huyền Đô, quét đến mức không chỉ thân thể những người này quỳ xuống mà ngay cả linh hồn cũng đang quỳ xuống.
- Không sai! Hắn chính là Mục Thiên Tôn, Mục Thiên Tôn của Thiên Minh!
Triết Hoa Lê liên tiếp cắm Yêu Đao trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói: - Các ngươi hận Mục Thiên Tôn thấu xương! Mười Thiên Tôn muốn giết Thiên Công, hắn ở trong đó cản trở đủ kiểu, không tiếc tính mạng của mình chống lại mười Thiên Tôn! Hắn vắt óc suy nghĩ muốn tìm kiếm một con đường sống cho Thiên Công! Thiên Đình tiến đánh Huyền Đô, hắn tự biết thực lực không địch lại, liều mạng tăng cường thực lực của bản thân lên!
- Hắn còn mời bọn ta!
- Nếu như không phải giao tình giữa hắn và bọn ta, sống chết chó má của Thiên Công liên quan quái gì đến bọn ta chứ?
Triết Hoa Lê nắm chặt chuôi đao, xoay tròn lưỡi đao, cắm Yêu Đao vào trong đất từng chút từng chút, cười ha hả nói:
- Bọn ta liều mình đến đây không phải nể mặt cái thứ chó má Thiên Công, cũng không phải nể mặt tính mạng Huyền Đô các ngươi, mà bọn ta là bằng hữu của hẳn, là sống chết có nhau! Hắn muốn bọn ta đến thì bọn ta đến, cho dù là đầu rơi máu chảy bọn ta cũng sẽ tới! Các ngươi là cái thá gì chứ?
Hắn chịu áp lực quá lớn, cuối cùng ở thời khắc này cũng thoải mái tràn trề trút ra ngoài, ha hả cười nói:
- Các ngươi là mạng, bọn ta cũng là mạng, dựa vào cái gì lấy mạng của bọn ta đổi lấy mạng của các ngươi? Cũng là bởi vì Mục Thiên Tôn muốn bọn ta tới! Ha ha, đám người Huyền Đô các ngươi đã làm những gì? Tạo sinh từ cho Mục Thiên Tôn? Tạo kim thân cho hắn? Tế hắn, phụng hắn? Chó mát Các ngươi quấn người rơm, ngày ngày dùng tên bắn ở sau lưng hắn, khinh hắn, mắng hắn!
Đồ tể, Lạc Vô Song và Điền Thục lặng im, đứng ở nơi đó không nói một lời, mặc cho hắn xả cơn giận.
- Đám người Huyền Đô đều nói như vậy mài Triết Hoa Lê lạnh lùng nhìn những Thái Dương Thủ và dân chúng Huyền Đô, cười khẩy nói:
- Có những lời như vậy thì đứng ra nói một câu đi, ta không thèm Mục Thiên Tôn cứu, không thèm các ngươi cứu, ta cam nguyện đi chết! Các ngươi đứng ra nói một câu đi...
- Được rồi, không cần nói nữa, ta không ngăn được Hồng Thiên Tôn quá lâu.
Tần Mục giơ tay lên, ngẩng đầu nhìn thẳng đám dân chúng Huyền Đô, nói:
- Không sai, ta là Tân Mục của Diên Khang.
Điền Thục tiến lên trước một bước, thản nhiên nói:
- Ta là Điền Thục của Diên Khang.
Đồ tể bước lên phía trước, cắm Thiên Đao trên mặt đất:
- Đao Lưu Chiêu của Diên Khang. Lạc Vô Song bước lên phía trước, ôm đao vào trong ngực:
- Lạc Vô Song của Diên Khang.
Triết Hoa Lê thở hổn hển, khinh thường hừ một tiếng:
- Triết Hoa Lê của Diên Khang.
Tân Mục nói với Thái Dương Thủ và dân chúng Huyền Đô:
- Lập sinh từ hay không, tạo kim thân hay không, cung phụng hay không là ở mọi người. Tất cả những gì bọn ta làm không liên quan tới công nghĩa chính đạo, chỉ cầu an tâm. Nếu như bọn ta còn sống sót trở về, không cần mọi người biểu dương bọn ta. Nếu như bọn ta chết ở Huyền Đô, mong mọi người hãy cho bọn ta một ngôi mộ ở Diên Khang. Chúng ta đi...