Chương 1822: Ý trời rộng lớn, càn khôn nhỏ
Chương 1822: Ý trời rộng lớn, càn khôn nhỏChương 1822: Ý trời rộng lớn, càn khôn nhỏ
Ầm!
Chấn động ác liệt bùng nổ lan ra khắp mọi hướng, đao quang trắng như tuyết hình thành một vòng tròn nhanh chóng bành trướng khiến cho tất cả vì sao của Huyền Đô đều lắc lư!
Hai chân Cung Thiên Tôn dùng hết sức đạp tung người bay ngược về phía sau, sau đó thu roi dài lại, thân thể gần như dán chặt với tinh không, trong tinh không lưu lại hai vết nứt không gian.
Thân hình nàng dừng lại, khóe miệng chảy máu, roi dài 'roạt" một tiếng quấn quanh tay phải của nàng.
Tiếng kèn vang lên từ Thiên Đình của Cung Thiên Tôn càng thêm vang dội khiến khí huyết của nàng càng thêm sôi trào. Nàng cất bước như bay, như hổ dữ xuống núi, hung dữ xông lên, tinh thân chiến đấu càng thêm mãnh liệt!
Ầm!
Một âm thanh chấn động khác lại truyền tới, trên mặt nàng lại xuất hiện thêm một nếp nhăn, đó là nếp nhăn thứ hai mươi.
Mà sau đầu nguyên thần của U Thiên Tôn, thế giới U Đô thứ hai mươi từ từ mở ra.
Cung Thiên Tôn lao tới trước mặt U Thiên Tôn, roi dài như rồng bay liên tiếp tấn công, đủ loại thần thông bay ra từ trong ống tay áo tung bay phần phật và mi tâm của nàng. Hơn thế nữa, ngay cả cây roi dài bay ra từ trong tay áo của nàng cũng lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta khó mà phòng bị.
Hai tay của nguyên thần U Thiên Tôn nhanh nhẹn ngăn chặn tất cả thế tiến công của nàng, khiến nàng tuyệt đối không thể xuyên qua phòng ngự của nguyên thần, công kích đến bản thể của U Thiên Tôn. U Thiên Tôn có điểm yếu, có sơ hở, nhưng mà nàng hoàn toàn không thể nắm bắt điểm yếu và sơ hở này!
Ầm!
Âm ầm ầm!
Trên mặt Cung Thiên Tôn đã xuất hiện hai mươi ba nếp nhăn, thân thể nàng đã hiện lên vẻ già nua, mái tóc dài đen bóng đã chuyển sang màu hoa râm.
Mà sức mạnh của nguyên thần U Thiên Tôn lại càng thêm cường hãn cường đại, đánh nàng liên tục hộc máu.
Ầm!
U Thiên Tôn tung một nắm đấm đánh bay Cung Thiên Tôn, Cung Thiên Tôn loạng choạng bò dậy, lại bị một nắm đấm khác đánh bay.
Cung Thiên Tôn lại lảo đảo đứng lên lần nữa, nguyên thân U Thiên Tôn tiếp tục giơ năm đấm lên, hai đầu gối của Cung Thiên Tôn mềm nhữn, đột nhiên ngã xuống.
- Ta không thích nói chuyện với các ngươi.
Dưới chân nguyên thần khổng lồ, U Thiên Tôn nhìn nàng với ánh mắt như thiếu niên nướng cá xưa kia, trong giọng nói toát ra vẻ kiêu ngạo:
- Bởi vì các ngươi đều rất ngu ngốc.
Cung Thiên Tôn ngẩng đầu lên, trong nháy mắt ngẩng đầu, mái tóc của nàng đã trắng xóa, trên mặt xuất hiện nếp nhăn thứ hai mươi bốn.
Nhục thân của nàng đã già yếu rồi.
Theo lý mà nói, đây là chuyện không thể nào. Sau khi tu thành Thần Cảnh, Thần Chỉ sẽ thọ cùng trời đất, nhục thân luôn giữ vững ở trạng thái đỉnh cao, có được tuổi thọ vô biên cho nên không thể nào già yếu được.
Tuổi thọ của nhục thân Thần Chỉ là vô tận, dù có giảm tuổi thọ đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể giảm hết, cho dù U Thiên Tôn cắt giảm tuổi thọ của nàng cũng không thể khiến nàng già yếu được.
Nhưng mà nhục thân nàng vẫn không thể tránh khỏi già yếu.
Từ khi sáng lập hệ thống tu luyện Thiên Cung đến nay, đây là lần đầu tiên nàng gặp được thần thông có thể cắt giảm tuổi thọ của Thần Chỉ, thậm chí là cả Thiên Tôn!
Mà loại thần thông này lại được tạo ra bởi U Thiên Tôn - người đã khai sáng ra Thần Tàng Sinh Tử!
Hắn đả thông giới hạn sinh tử, đả thông khoảng cách giữa âm phủ và dương gian, để Thần Thông Giả có thể có tuổi thọ vô tận khi tu luyện đến Thần Cảnh, hiện tại hẳn còn tham ngộ đại đạo U Đô đến cực hạn, sở hữu năng lực cướp đoạt tuổi thọ của thân thể Thần Chỉ Cung Thiên Tôn liều mạng tưởng tượng, điều động thân thức của mình, dùng hết khả năng để tưởng tượng trạng thái thân thể của bản thân lúc còn trẻ, khôi phục cơ năng của cơ thể.
Dù sao kiếp trước nàng cũng là Thần Vương trong Tạo Vật Chủ, vả lại Tạo Vật Chủ có thể trường sinh mà không cần dựa vào hệ thống Thiên Cung Thần Tàng. Bọn họ dựa vào việc tưởng tượng thân thể của mình, khiến thân thể mình mãi mãi trẻ trung!
Hiện tại nàng vẫn còn có cơ hội, có thể nhân lúc U Thiên Tôn hạ thấp cảnh giác, đánh lén U Thiên Tôn, chuyển bại thành thắng.
Nàng đã sống quá lâu, sớm đã không còn đặt nặng vinh nhục, thắng bại ở trong lòng, chỉ cần có thể chiến thắng, cho dù dùng thủ đoạn gì đều đáng giá.
Mà trong lúc đang âm thâm tưởng tượng, Cung Thiên Tôn phát hiện cơ thể mình không thể tránh khỏi cảnh càng ngày càng rơi vào vực sâu già yếu, trán nàng toát mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác tuyệt vọng.
Nguyên thần của U Thiên Tôn giơ bàn tay lên, giơ thẳng một ngón tay, ngón tay như thương đâm thẳng vào trái tim nàng.
Thiên Tê Nhân Thánh Vương của U Đô chưa bao giờ là nhân vật thương hoa tiếc ngọc, chư thiên bị hủy diệt trong tay hắn nhiều vô số kể, sừng dài cong queo uốn lượn của Thổ Bá chính là chứng cứ rõ ràng cho lòng dạ độc ác!
Cung Thiên Tôn nhìn ngón tay đang giáng xuống, thầm thở dài, có lẽ nàng không thể thoát khỏi kiếp nạn lần này.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên nàng cảm thấy vẻ già yếu và cơ năng suy thoái của nhục thân đột nhiên dừng lại, không chỉ có như vậy, thân thể nàng lại bắt đầu khôi phục sinh cơ bừng bừng, cơ năng cũng mạnh mãẽ trở lại!
Cung Thiên Tôn đang nằm trong tỉnh không chờ đợi cái chết lập tức phát động nguyên khí, nhanh chóng di chuyển, né tránh đòn đánh này của U Thiên Tôn.