Chương 1823: Ý trời rộng lớn, càn khôn nhỏ (2)
Chương 1823: Ý trời rộng lớn, càn khôn nhỏ (2)Chương 1823: Ý trời rộng lớn, càn khôn nhỏ (2)
Nguyên thần U Thiên Tôn đánh hụt vào không khí, sau đó hắn bỗng nhiên cảm nhận được một loại cảm giác bị người khóa chặt. Loại cảm giác này rất khó chịu, hệt như thể đại đạo U Đô gặp phải khắc tinh, mang lại cho hắn một loại cảm giác cực kì không thoải mái.
Nguyên thần của U Thiên Tôn thu ngón tay về, tranh thủ khoảnh khắc Đạo Cảnh tầng thứ hai lăm xuất hiện để thoát khỏi cảnh bị khóa chặt này. Hắn đứng thẳng người lên, xoay người lại đối mặt với cường giả đã khóa chặt hắn.
Khóe mắt của thiếu niên U Thiên Tôn giật một cái, chỉ thấy đó là Nghiên Thiên Phi và hai vị Cổ Thần sau lưng Nghiên Thiên Phi.
Hai vị Cổ Thần một nam một nữ đó đều là đầu người, mình người, đuôi rắn, đi bên cạnh nhau. Đuôi rắn của bọn họ uốn éo trong tỉnh không, một sa bàn Thái Cực khổng lồ dựng lên phía sau đầu bọn họ.
Thứ mang đến cho hắn cảm giác uy hiếp cực lớn không phải là Nghiên Thiên Phi, mà là hai vị Cổ Thần với dáng vẻ tuấn mĩ, dáng người cổ quái này!
Một bên khác, Cung Thiên Tôn đứng vững lại, chỉ cảm thấy cơ năng của thân thể đang nhanh chóng khôi phục khiến cho nàng nhanh chóng tràn đầy sức mạnh, nhục thân cũng càng ngày càng trở nên linh hoạt hơn.
- U, không hổ danh là chín Thiên Tôn thời đại Long Hán, các ngươi quả thật là tài hoa tuyệt đại hơn Thiên Tôn hiện nay.
Nghiên Thiên Phi chuyển bước, tách khỏi hai vị Cổ Thần kia, tạo thành thế tam giác với Cung Thiên Tôn, nhốt U Thiên Tôn ở giữa. Nàng khen ngợi: - Ánh mắt của tiên phu cực kỳ sắc sao, từ lâu đã nhìn ra chín người các ngươi không tâm thường, phong các ngươi làm Thiên Tôn. Còn mười Thiên Tôn bọn ta sau này đều kém hơn các ngươi một bậc.
Cung Thiên Tôn lau vết máu bên khóe miệng, khàn khàn nói:
- Giai đoạn đầu Long Hán có biết bao nhiêu kỳ tài cơ chứ? Mỗi một người trong chín Thiên Tôn Long Hán đều là nhân vật hiếm có khó gặp trong lịch sử, thế nhưng không ngờ lại xuất hiện trong cùng một thời đại. Thế cho nên, trăm vạn năm đời sau cũng không có thời đại nào có cảnh tượng nhiều thiên tài xuất hiện cùng một lúc như vậy nữa.
U Thiên Tôn im lặng nhìn bọn họ, đeo. chiếc mặt nạ đang cười trong nước mắt lên mặt, không nói một lời nào.
Hai vị Cổ Thần Thái Cực tán thưởng nhìn thiếu niên Thiên Tôn này, không nhịn được nói:
- Có lẽ nhân vật xuất chúng giống như ngươi đã nhìn ra được, ngươi đã không có bất kỳ cơ hội thắng nào. Hiện tại ngươi rời đi vẫn còn kịp, hai người bọn ta nhập thế là để rèn luyện đạo tâm, không muốn giết chết ngôi sao chói mắt ở hồng trần này, nếu ngươi bằng lòng rời đi, bọn ta sẽ nhường một bước.
Nghiên Thiên Phi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Thái Âm nương nương nói:
- Ngươi khống chế đại đạo U Đô, Đạo Cảnh còn đang không ngừng được nâng cao, có điều hiện giờ ngươi vẫn chưa phát huy hết được tiềm năng của bản thân. Nhưng cho dù ngươi phát huy được hết tiềm năng thì cũng không phải là đối thủ của bọn ta. Đại đạo của bọn ta vừa vặn khắc chế ngươi. Ngươi rời đi ngay bây giờ còn kịp, đừng bướng bỉnh cố chấp nữa. Cổ Thần Thái Dương nói:
- Bọn ta được sinh ra từ khi trời đất hình thành đến nay, đến giờ mới xuất thế cũng là vì muốn rèn luyện trong hồng trân giống các ngươi, tìm kiếm đại đạo siêu thoát. Từ khi xuất thế đến nay, trên tay bọn ta chưa từng dính máu tươi. Đều là những người cầu đạo trên con đường này, bọn ta cũng không muốn nhuốm phải máu của ngươi.
Dưới lớp mặt nạ, U Thiên Tôn chớp chớp đôi mắt đen láy, bình tĩnh nhìn bọn họ. Đột nhiên đôi mắt của hắn cong lên, khuôn mặt dưới mặt nạ như đang mỉm cười.
- Ta đã đồng ý với bằng hữu sẽ canh giữ ở đây, vậy thì nơi này chính là lôi trì.
Nguyên thần của hẳn tụ khí thành bức tường. Hắn vẫy tay một cái, một bức tường thành hệt như hàng rào ngăn cách bầu trời vắt qua Huyền Đô, chắn trước mặt ba người họ. U Thiên Tôn hất cằm lên, trông vô cùng kiêu ngạo:
- Các ngươi muốn vượt qua lôi trì thì phải bước qua xác tal
Hắn nói xong mấy câu này thì không muốn nói thêm bất cứ điều gì với bọn họ nữa.
Ánh mắt của Nghiên Thiên Phi dừng lại trên người hai vị Cổ Thần Thái Cực. Nàng lẩm bẩm nói:
- Hai vị đạo huynh, hiện tại các ngươi không còn gì để nói đúng không?
Hai vị Cổ Thần cùng nhau thở dài, một giọt nước cùng rơi xuống từ mắt khóe mắt. Bọn họ đồng thanh nói:
- Đành phải như vậy thôi.
Cổ Thần Thái Cực, Cung Thiên Tôn và Nghiên Thiên gần như ra tay cùng lúc, bốn luông khí tức long trời lở đất, chấn động toàn bộ Huyền Đô đồng thời tấn công U Thiên Tôn!
Lúc này, Tân Mục dẫn theo đám người đồ tể, Nguyệt Thiên Tôn và Lãng Uyển Thần Vương xông vào chiến trường. Thế cục của Thiên Công đã cực kỳ nguy cấp. Thiên Công bị bốn Thiên Tôn và ba Thần Khí Ngự Thiên Tôn vây đánh, cho dù đã thu nhỏ thân thể, nâng cao tốc độ hành động, thế nhưng cũng không thể tránh khỏi việc liên tiếp bị thương.
Lúc này, ý chí của Thiên Đạo áp đặt trên người Thiên Công. Ý chí của Thiên Đạo vô cùng mạnh mẽ, áp chế ý thức của chính Thiên Công.
Biến hóa của Thiên Đạo đã được Hồng Thiên Tôn, Tường Thiên Phi, Lang Hiên Thần Hoàng và Thạch Kỳ La làm rõ, Thiên Đạo không có sức sáng tạo, không có chủ quan, chỉ có khách quan.