Chương 1825: Mặt trăng sáng ngời, mặt trời sáng rực
Chương 1825: Mặt trăng sáng ngời, mặt trời sáng rựcChương 1825: Mặt trăng sáng ngời, mặt trời sáng rực
Roi thần và kèn hiệu của Cung Thiên Tôn, trâm cài tóc và Quy Khư của Nghiên Thiên Phi, sa bàn Thái Cực của Cổ Thần Thái Cực đều đã được điều động!
Dưới thế tấn công kia, U Thiên Tôn lành ít dữ nhiều!
Trong đầu Tân Mục đang rối bời, đột nhiên cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi trào tới miệng, những lại bị hắn cưỡng ép nuốt vào trong bụng.
- Thiên Công, U...
Bỗng nhiên trong lòng hắn nhói đau như cắt.
Đột nhiên một luồng khí tức mênh mông bay lên từ mi tâm của Thiên Công, Thiên Đạo nổ vang, Thiên Âm chấn động, Thiên Chung vang lên! Hồng Thiên Tôn đang vây đánh Thiên Công biến sắc, Thạch Kỳ La, Tường Thiên Phi cũng lập tức cảm nhận được sự khác biệt giữa Thiên Công lúc này và Thiên Công vừa nãy!
Lang Hiên Thần Hoàng thâm giật mình, nhìn về phía Thiên Công.
Nơi mi tâm của Thiên Công, nguyên thần của Thiên Công từ từ bay lên, trong khoảnh khắc ý thức của Thiên Đạo tan biến, ý thức của Thiên Công tiếp quản thân thể của mình.
Mà ở phía xa, một vệt kiếm quang khủng bố đột nhiên xẹt qua bầu trời, chiếu rọi hàng ngàn vạn ngôi sao ở Huyền Đô.
Thiên Công nở nụ cười tươi, giọng nói hùng hồn chấn động vang vọng Huyền Đô.
- Ý trời rộng lớn, càn khôn nhỏ! Ngao du vài chuyến, có xá gì!
Trong khoảnh khắc này, Tần Mục rơi nước mắt lã chã, mừng rỡ như điên.
Đồ tể lạnh lùng liếc hắn một cái, bu môi nói:
- Vừa mừng vừa lo có hại với đạo tâm. Mục Nhi, ngươi hổ thẹn với Thiên Tôn!
Tuy nói như vậy nhưng tay năm chặt đao của hắn cũng kích động đến hơi run rẩy.
Thiên Công, cuối cùng đã ra khỏi Cửu Ngục Đài, lĩnh ngộ được Thiên Tâm, mà Khai Hoàng cũng từ Tổ Đình chạy đến, sao hắn có thể không kích động?
U Thiên Tôn đổ máu, thân hình nặng nề va phải tỉnh không hệt như một cục đá bị ném xuống mặt nước yên bình, sau đó bay lên bay xuống tạo nên từng đợt gợn sóng trong tinh không.
Nguyên thần bị Cổ Thần Thái Cực quấn lấy của hẳn lập tức lộ ra điểm yếu chí mạng. Nhục thân của hắn không thể nào mạnh mẽ như nguyên thần của hẳn. Nguyên thần của hẳn khống chế đại đạo U Đô, nhập đạo với hai mươi lăm Trọng Thiên, hai mươi lăm thế giới U Đô trải rộng, đạo pháp thần thông tầng này sâu hơn tầng trước, tầng này mạnh hơn tầng trước!
Hơn nữa hắn còn đang không ngừng tham ngộ Đạo Cảnh cao thâm hơn, cho dù là Cổ Thần Thái Cực nhất thời cũng không làm gì được hắn.
Cho dù là Cổ Thần Thái Cực hợp thể hóa thành hình thái Thổ Bá, tung hoành trong thế giới U Đô của hắn thì cùng lắm cũng chỉ có thể ngang hàng với nguyên thần của hắn, không thể tổn thương đến nguyên thần của hẳn.
Tuy hai vị Cổ Thần có thể hóa thành các loại hình thái Thiên Công hay Thổ Bá, nhưng vẫn không thể nào sánh được với đại đạo Thiên Đạo U Đô thâm sâu ở trình độ này.
Nhưng mà nhược điểm bị bại lộ của nhục thân U Thiên Tôn đã tạo cơ hội cho Nghiên Thiên Phi và Cung Thiên Tôn lợi dụng!
Hắn không phải là Thiên Tôn giỏi trong việc dùng nhục thân để chiến đấu, để giết chóc. Từ trước đến nay, hắn luôn coi thường điều đó, hơn nữa hắn cũng không hề có cơ hội dùng nhục thân để giết chết người khác.
Nghiên Thiên Phi và Cung Thiên Tôn đồng loạt đánh tới, bàn tay ngọc ngà mảnh mai của Nghiên Thiên Phi nắm trâm cài tóc. Trâm cài tóc đón gió hóa thành một thanh kiếm sắc bén, kiếm quang vun vút lao về phía trước. Cùng lúc đó, phía sau U Thiên Tôn cũng lập tức xuất hiện từng Đại Uyên Quy Khư xé thân thể hắn về nhiều hướng khác nhau, cố định hẳn dính chặt lấy tinh không. Thân thể hắn mở rộng ra thành hình chữ đại, bốn chân và đầu bị kéo căng, đồng thời chân và cổ cũng bị kéo dãn ra.
Cung Thiên Tôn phi thân nhảy lên, roi dài trong tay rung lên hóa thành một cây thương khổng lồ đâm thẳng vào mi tâm hắn.
Phụt!
Long mạch của Tổ Đình biến thành một cây thương đâm thẳng vào mi tâm của U Thiên Tôn. Mũi thương đâm thủng xương sọ của U Thiên Tôn, khiến nơi đó liên tục tuôn máu!
U Thiên Tôn giãy giụa kịch liệt nhưng không thể thoát khỏi thần thông Quy Khư, vẻ mặt không khỏi buồn bã.
- Mục, ta đã cố hết sức rồi...
Hắn gắng sức thôi thúc pháp lực ngăn cản cây thương này, thế nhưng lại không thể đỡ được, mũi thương đâm vào đầu hắn từng chút một.
- Thật xin lỗi, ta không thể hoàn thành việc ngươi giao phó, ngươi bảo ta phải sống sót, ta không làm được...
Đúng vào lúc này, một đường kiếm quang mênh mông cuồn cuộn bổ đôi âm dương khiến hai vị Cổ Thần buộc phải tách sang hai bên trái phải, né tránh đường kiếm quang kinh người này.
Hai vị Cổ Thần thầm giật mình, lập tức nhận ra thanh kiếm này. Đây chính là kiếm của Khai Hoàng Tần Nghiệp!
Kiếm của Khai Hoàng lúc này khác với kiếm của Khai Hoàng mà bọn họ từng thấy không lâu trước đây, mà sự khác biệt này không phải là khác biệt về kiếm pháp, mà là khác biệt về Đạo Cảnh.
Trước đây khi bọn họ gặp được Khai Hoàng ở Thiên Đình, Khai Hoàng đã dùng một nhát kiếm đâm thủng Thái Cực Đồ. Tuy rằng thực lực của Khai Hoàng mạnh mẽ, nhưng cũng chẳng uy hiếp đến bọn họ là bao. Mà giờ đây, một nhát kiếm của Khai Hoàng lại có thể bổ đôi âm dương, khiến bọn họ cảm nhận được một sự uy hiếp cực kỳ đáng sợi
Nếu như hai người bọn họ tách ra, một chọi một thì sẽ kém những cường giả như mười Thiên Tôn một bậc, chỉ khi hai người phối hợp mới nắm giữ được chiến lực vô biên.