Chương 1827: Mặt trăng sáng ngời, mặt trời sáng rực (3) Nàng không hề biết đạo thương trên
Chương 1827: Mặt trăng sáng ngời, mặt trời sáng rực (3) Nàng không hề biết đạo thương trênChương 1827: Mặt trăng sáng ngời, mặt trời sáng rực (3) Nàng không hề biết đạo thương trên
đạo tâm của Cung Thiên Tôn lại nghiêm trọng đến như vậy.
Thế nhưng nàng không kịp suy nghĩ lý do vì sao, bởi vì nguyên thần của U Thiên Tôn đã đánh tới.
Cùng lúc đó, Thái Cực Đồ của hai vị Cổ Thần đã thành, không ngừng xoay tròn. Nhưng vào đúng lúc này, kiếm quang lại lóe lên lần nữa. Khai Hoàng chém một nhát kiếm, hai vị Cổ Thần lập tức chỉ cảm thấy âm dương cách biệt, liên hệ giữa bọn họ lại bị một nhát kiếm này của Khai Hoàng cắt đứt!
- Cả người sáng rực như mặt trời, cả kiếm sáng ngời như mặt trăng.
Hai vị Cổ Thần nhìn Khai Hoàng bên trong Thái Cực Đồ, trăm miệng một lời, đồng thời khen ngợi:
- Khai Hoàng Tân Nghiệp, mấy ngày không gặp, ngươi lại gân đạo thêm một bước. Xin chúc mừng, bọn ta ghen tị lắm đấy!
Đột nhiên hai vị Cổ Thần cùng gào thét một tiếng, thôi thúc sa bàn Thái Cực, sa bàn ngang trời hóa thành một mảnh sa mạc rộng lớn trải ra.
Hai nhát kiếm này của Khai Hoàng khiến bọn họ phải dùng đến chí bảo đồng sinh của bọn họ.
Từ khi bọn họ xuất thế đến nay, trận chiến đầu tiên đã ép Tường Thiên Phi và Thạch Kỳ La lùi bước, khiến hai vị Thiên Tôn nhận thua mà rút lui, nhưng cho dù là khi đó bọn họ cũng không sử dụng chí bảo đồng sinh.
Mà bây giờ, hai nhát kiếm này của Khai Hoàng tạo ra áp lực rất lớn cho bọn họ, chỉ có sử dụng chí bảo đồng sinh thì bọn họ mới có cơ hội thắng.
Khai Hoàng cất bước đi xuyên qua bão cát đầy trời. Vô số cát bụi kéo tới, mà đám cát bụi kia chính là từng tinh cầu. Ngay trong tích tắc tiếp xúc với Khai Hoàng, cát bụi lập tức hóa thành vô số tinh cầu ầm ầm bay qua người Khai Hoàng, có tỉnh cầu còn va chạm trực diện với hắn!
Nhưng mà trước khi va chạm với Khai Hoàng, tất cả những tỉnh trần này như thể gặp phải kiếm khí vô hình, tự động tách đôi, chia làm hai nửa, nhanh chóng bay sượt qua hai bên người hắn.
- Đạo hữu!
Bóng dáng hai vị Cổ Thần Thái Cực bay quanh tinh hệ, khom người làm lễ với Khai Hoàngcách một khoảng tỉnh không vô tận, sau đó nói:
- Lần trước, hai người bọn ta thấy ngươi là một cường giả sắp thành đạo, bởi vậy mới nhường đạo hữu ba phần, không muốn làm đạo hữu khó xử. Hôm nay gặp lại, mong rằng đạo hữu sẽ không khiến bọn ta khó xử.
Khai Hoàng thu kiếm vào vỏ, nhấc Vô Ưu Kiếm lên đáp lễ với hai vị Cổ Thần. Đột nhiên vô số tinh hệ phía trước tách sang hai bên, hệt như như là bị một luông sức mạnh vô hình đẩy sang một bên.
- Cảm tạ hai vị đạo huynh đã nhường, Tần mỗ ghi nhớ trong lòng, ngày khác sẽ nhường lại hai vị đạo huynh.
Khai Hoàng bình thản nói:
- Hôm nay ta tới cứu người, hai vị chỉ cần nhường lần nữa, ngày khác ta cũng sẽ đáp lễ hai vị thêm một lần nữa.
Hai vị Cổ Thần Thái Cực liếc nhau, Thái Âm nương nương nói:
- Chúng ta đã nhường hẳn, lần thứ nhất là kính trọng đạo hạnh của hắn, Đạo Cảnh sâu xa của hẳn đi trước chúng ta, có thể coi là sư huynh của chúng ta. Lần thứ hai, chúng ta không có lý do gì phải nhường.
Cổ Thần Thái Dương gật đầu nói:
- Lần này thật sự không có lý do để nhường hắn. Xin đạo hữu tha thứ, huynh muội bọn ta phải đắc tội các hạ rồi.
Khai Hoàng nói:
- Hai vị đã nhìn thấy vết thương của Cung Thiên Tôn chưa? Vết thương kia là đạo thương, nếu là hai vị đạo huynh bị thương dưới kiếm của ta, chỉ sợ cũng sẽ giống như nàng.
Hai vị Cổ Thần nhìn nhau cười một tiếng:
- Bọn ta nhập thế là để rèn luyện đạo †âm, tham ngộ ra con đường thành đạo từ trong hồng trân mênh mông này, nếu như có thể bị thương trong tay đạo hữu, vậy thì đó lại là may mắn của bọn ta!
Khai Hoàng nhíu mày, uy lực của sa bàn Thái Cực càng thêm mạnh mẽ, chỉ sợ trận chiến này là trận chiến đáng sợ nhất từ khi hắn xuất đạo đến nay!
Một bên khác, mi tâm của U Thiên Tôn bị đâm thủng thành một cái lỗ lớn. Hắn lắc lư đứng lên, trong đầu mờ mịt rối bời, mặt nạ quỷ trên mặt cũng bị nhát thương kia của Cung Thiên Tôn đánh vỡ tan tành thành hai mảnh.
U Thiên Tôn với gương mặt máu me be bét lập tức hốt hoảng muốn nắm lấy mặt nạ đeo lên mặt, thế nhưng hắn làm thế nào cũng không thể ghép lại được.
Nước mắt tí tách rơi xuống, lăn dài trên gò má hắn, trộn lẫn với máu, nhỏ vào trong tinh không.
- Đường đường là U Thiên Tôn mà lại bị đánh đến khóc tu tu. Nghiên Thiên Phi cười nói:
- Ngươi khóc lóc thế này còn ra thể thống Thiên Tôn gì nữa.
- Đừng khinh địch.
Cung Thiên Tôn cắn chặt răng, cưỡng ép trấn áp thương thế, cố gắng đứng dậy, khàn khàn nói:
- Ta đã từng thấy chiếc mặt nạ này trong huyễn cảnh, đó là di vật duy nhất mẫu thân hắn để lại cho hắn.
Nghiên Thiên Phi rùng mình một cái.
- Tại giai đoạn đầu Long Hán, U Thiên Tôn là một thiếu niên khó hiểu, lầm lì kỳ quái, không để ý đến bất kỳ ai, không để tâm đến bất cứ chuyện gì, điều duy nhất có thể kích thích hắn chính là được gặp mẫu thân. Hắn tạo ra Thần Tàng Sinh Tử cũng chỉ vì để nhìn thấy được mẫu thân của hẳn.
Thiên Cung của Nghiên Thiên Phi trải rộng tạo thành một vùng Đại Thiên Đình. Nàng vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm vào thân thể nát bươm nhưng khí thế càng ngày càng mạnh của U Thiên Tôn, thâm nghĩ: