Chương 1835: Ngươi còn nợ ta một ân tình (2)
Chương 1835: Ngươi còn nợ ta một ân tình (2)Chương 1835: Ngươi còn nợ ta một ân tình (2)
Tổ Thần Vương nhịn đau, cười nói:
- Ngươi và ta là cùng một loại người, dày vò ta, ngươi không có cảm giác tồn thương đồng loại sao?
Hỏa Thiên Tôn khinh thường hừ một tiếng:
- Diệt trừ ngươi rồi thì sẽ không còn ai có thể tranh giành Thiên Công, tranh đoạt Thiên Đạo với ta nữa.
Ánh mắt hắn kỳ dị, ngón tay thứ ba gập xuống, chân trái của Tổ Thần Vương cũng bị bẻ gãy vang lên một tiếng "rắc", khiến hắn đau đến nước mắt lăn dài.
- Chỉ cần ta luyện hóa được Thiên Đạo, công thêm tu vi pháp lực của Nam Đế Chu Tước mà ta đã luyện hóa thì thực lực của ta có thể đạt đến đỉnh cao của mười Thiên Tôn, tu thành cảnh giới Thiên Đình dễ như trở bàn tay.
Hỏa Thiên Tôn gập ngón út, cánh tay phải của Tổ Thần Vương lập tức bị bẻ gãy.
- Chỉ cần ta tu thành Thiên Đình, ta sẽ không phải dựa vào sức mạnh của các ngươi, trái lại, những kẻ mượn gió bẻ măng các ngươi sẽ phải tới quỳ ta, lạy ta...
Hắn bẻ ngón tay cái, đầu ngón tay ép sát xuống, bàn tay biến thành nắm đấm, cổ của Tổ Thần Vương bị bẻ gãy!
Nhưng vào lúc này, Tổ Thần Vương lại ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn sau lưng hắn.
Khóe mắt Hỏa Thiên Tôn giật giật, cất bước tiến lên đỡ lấy Tổ Thần Vương, ân cần nói:
- Thần Vương bị thương rồi? Hồng Thiên Tôn là chuyển thế thân của Thiên Công? Thật đáng giận, vậy mà lại đánh Thân Vương bị thương thành như thế này! Cũng may Hồng Thiên Tôn đã bị xử lý...
Tổ Thần Vương khụ khụ hộc máu, trong lúc vô thức, Đạo Hỏa trên người cũng đã dập tắt. Hắn cười nói:
- Cũng may mà Hỏa Thiên Tôn tới kịp, giúp ta giết chết Hồng Thiên Tôn, vậy mới không để cho Thiên Công chạy trốn. Hạo huynh, ngươi tới lúc nào thế?
Hỏa Thiên Tôn đỡ Tổ Thần Vương đứng lên, xoay người thì nhìn thấy Hạo Thiên Tôn.
Đột nhiên khóe mắt hắn giật giật, ánh mắt tập trung vào phía sau lưng Hạo Thiên Tôn, sắc mặt khẽ đổi.
Hạo Thiên Tôn mỉm cười nói:
- Hỏa Thiên Tôn, ngươi thấy được gì rồi?
Hỏa Thiên Tôn thu lại ánh mắt, thản nhiên nói: - Thấy được một Hạo Thiên Tôn khác.
Hắn không nhịn được mà liếc mắt nhìn Thái Tố sau lưng Hạo Thiên Tôn thêm một cái. Kẻ hẳn nhìn thấy không phải là Hạo Thiên Tôn, mà là một thiếu niên khác, một thiếu niên hào hoa phong nhã vang danh cổ kim.
Ngự Thiên Tôn đã chết trên thịnh hội Dao Trì.
Lúc này, Cung Thiên Tôn cất bước đi vào, ánh mắt dừng lại trên người Hỏa Thiên Tôn, ngay sau đó lại nhìn về phía Tổ Thần Vương đã bị đánh gãy tứ chỉ.
Hỏa Thiên Tôn thầm run lên.
Hạo Thiên Tôn nhìn hắn, tỏ vẻ tán thưởng, nói:
- Không hổ danh là trung thần một lòng vì ta. Một trung thân nghĩa sĩ như ngươi, làm sao ta có thể không trọng dụng đây? Hỏa Thiên Tôn khẽ khom người:
- Nguyện cống hiến hết mình vì Hạo huynh.
Hắn đứng thẳng người lên, chỉ thấy cậu thiếu niên Ngự Thiên Tôn sau lưng Hạo Thiên Tôn đang nhìn hắn, lộ ra nụ cười ý vị thâm sâu.
Hỏa Thiên Tôn mặt không đổi sắc, đứng yên ở nơi đó.
Hạo Thiên Tôn mỉm cười, nói với Tổ Thần Vương:
- Thần Vương bị thương rất nặng, ta cũng có thể trị liệu thương thế cho hắn, thế nhưng tranh đấu giữa ta và ngươi cũng nên kết thúc. Thần Vương nghĩ sao?
Tổ Thần Vương với tứ chỉ đứt đoạn cười ha ha nói:
- Dám làm dám chịu, ta nguyện trở thành phụ tá đắc lực cho Hạo huynh, dốc hết sức mình giúp đỡ Hạo huynh, vinh đăng đại bảo!
Hắn dập đầu xuống đất bày tỏ lòng trung thành.
Hạo Thiên Tôn cười ha ha, phất ống tay áo một cái, đỡ Tổ Thần Vương lên. Tổ Thần Vương lập tức cảm thấy chân gãy của mình đã nhanh chóng khỏi hẳn, đạo thương lưu lại do Đạo Hỏa thiêu đốt trên người cũng nhanh chóng tiêu tán, thương thế được chữa trị với tốc độ cực nhanh, tu vi cũng đang liên tục tăng lên!
Ánh mắt hắn tập trung vào phía sau lưng Hạo Thiên Tôn, bóng người hắn nhìn thấy lại là hai người Hồng Thiên Tôn và Thiên Công. Trong nháy mắt, Hồng Thiên Tôn và Thiên Công hợp hai làm một, biến thành hình thái Thiên Công.
Tổ Thần Vương cụp mắt, đứng dậy khom người với Hạo Thiên Tôn, lại muốn bái lạy.
Hạo Thiên Tôn vội vàng đỡ lấy khuỷu tay hẳn, cười nói:
- Không cần như vậy. Ngươi và ta đều là thủ lĩnh của Bán Thần, bái một lần rồi thì thôi, không cần đa lễ như vậy. Sau này Thần Vương chính là Thiên Công của ta, ta còn cần dựa vào ngươi để thống trị Huyền Đô, quản lý vận chuyển những ngôi sao của chư thiên vạn giới!
Dứt lời, hắn lại cười ha ha.
Tổ Thần Vương nói:
- Nào dám không tuân mệnh?
- Thần Vương, nhục thân của Thiên Công là của ngươi, ta không cần.
Hạo Thiên Tôn tỏ vẻ ôn hoà nói:
- Ngươi muốn khống chế Huyền Đô thì phải có nhục thân mạnh mẽ này để trấn áp lũ trộm cắp, có điều ta cần một phần Thiên Đạo của Thiên Công.
Tổ Thần Vương nói: - Đều là của đạo huynh, ngay cả tính mạng của ta cũng là của đạo huynh, đạo huynh cứ lấy đi.
Trước đây tính tình hắn nóng nảy, mà bây giờ lại rõ trâm ổn khiến người khác lấy làm kỳ lạ.
Hạo Thiên Tôn nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lại tập trung lên người Hỏa Thiên Tôn. Hắn hòa nhã nói:
- Hỏa lão đệ cứu Tổ Thần Vương, công lao to lớn, theo lý mà nói cũng nên luận công ban thưởng. Chẳng qua lợi ích của Huyền Đô chỉ có bấy nhiêu, không thể chia cho ngươi. Lão đệ đừng nên trách.