Chương 1836: Ngươi còn nợ ta một ân tình (3)
Chương 1836: Ngươi còn nợ ta một ân tình (3)Chương 1836: Ngươi còn nợ ta một ân tình (3)
Hỏa Thiên Tôn khom người nói:
- Ta nào dám tham vọng?
Hắn liếc liếc thi thể Hồng Thiên Tôn bị đập nát với đạo binh Thiên Đạo rải đây đất ở bên cạnh, nói:
- Hạo huynh, những đạo binh Thiên Đạo này, có thể...
Hạo Thiên Tôn lắc đầu, tiếc hận nói:
- Không thể tặng cho ngươi. Công lao của Cung Thiên Tôn lớn hớn, vì diệt trừ Thiên Công mà liều mạng cùng đám loạn đảng U, Tần, Nguyệt, những đạo binh Thiên Đạo này là tặng cho Cung Thiên Tôn. Nếu như ngươi cho rằng công lao của ngươi lớn hơn nàng thì ta cũng có thể chia cho ngươi.
Hỏa Thiên Tôn vội vàng lắc đầu, nói: - Không dám tranh công với Cung Thiên Tôn. Vậy thì đám loạn đảng Tần Nghiệp, U, Nguyệt và Lãng Uyển đâu rồi?
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Nghiên Thiên Phi vang lên:
- U bị thương nặng, được Thổ Bá tiếp đón quay về U Đô rồi. Tân Nghiệp, Nguyệt và Lãng Uyển thấy Thiên Công đã chết, ý chí chiến ý tiêu tan, rút lui. Cho dù bọn họ đánh tới thì cũng phải là đối thủ của chúng 1a.
Nàng cất bước đi vào, hai bên trái phải là Cổ Thần Thái Cực, sau lưng Cổ Thần Thái Cực là Tường Thiên Phi bị Cung Thiên Tôn đánh đến máu chảy đầm đìa; là Lang Hiên Thần Hoàng bị Hạo Thiên Tôn đánh xuyên thủng trán; là Thạch Kỳ La bị Hạo Thiên Tôn đánh một phát cắt thành hai đoạn.
Trong nhóm người này, ai ai cũng bị thương, cho dù là Cổ Thần Thái Cực thì trên người cũng có đây những vết thương do kiếm, mà thương thế của Nghiên Thiên Phi Cũng cũng chẳng khá hơn là bao.
Mọi người chia làm hai nhóm, địa vị ngang nhau.
Hạo Thiên Tôn không để ý lắm, cười nói:
- Hai vị Thiên Phi nương nương, Thần Hoàng và Thạch cung chủ đều có công lớn, như vậy thì cũng nên chia cho mấy vị một phần lợi ích của Huyền Đô. Hư Thiên Tôn và Hiểu Thiên Tôn không tới, vậy thì không cần cân nhắc tới bọn họ.
Thạch Kỳ La hừ lạnh một tiếng, chuyển động nửa người dưới của mình, cố gắng nối liền, nói khẽ:
- Đứa bất hiếu...
Hạo Thiên Tôn nhíu mày, không nói gì.
Hỏa Thiên Tôn khom người nói:
- Các vị, ta không hề lấy một phần lợi ích nào của Huyền Đô, Thiên Đình còn có việc cần làm, ta phải trở vê trước một chuyến!
Hạo Thiên Tôn gật đâu, mỉm cười nói:
- Ngươi cứ đi đi, đi đường cẩn thận.
Hỏa Thiên Tôn cáo lui, hóa thành một vệt hào quang đi xa.
Mà vào lúc này, bên trong Thiên Âm Giới, Thiên Âm nương nương cẩn thận nắn tượng đất, hình dáng giống Thiên Công như đúc.
Thân thể Thiên Âm nương nương bành trướng, tượng đất nhỏ được nặn cũng cỡ như người bình thường.
- Tay nghề của nương nương thật khéo léo.
Tần Mục cẩn thận quan sát tượng đất nho nhỏ mà Thiên Âm nương nương nặn ra, cười nói:
- Giống thật đấy. Ai mà ngờ được, Thiên Âm là bóng tối mà Huyền Đô không thể chiếu tới, là mặt âm u của Huyền Đô, nhưng nương nương lại là người cứu mạng Thiên Công.
Thiên Âm nương nương vui vẻ nói:
- Chỉ có ngươi biết khen người khác, thật ra thì ta chỉ có chút khéo tay thôi.
Nàng nhẹ nhàng thổi khí, tượng đất nhỏ nặn bằng bùn từ từ sống lại. Tân Mục xòe bàn tay ra, năm ngón tay múa may hóa thành thần thông Tạo Hoá, điểm lên trên người tượng đất kia, tượng đất lập tức từ tượng bùn biến thành thân thể máu thịt.
Tần Mục giơ tay lên, con mắt dọc giữa mi tâm mở ra. Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng điểm một cái vào con mắt giữa mi tâm, đồng tử vỡ ra, một giọt thuỷ tinh thể của thiên nhãn Thiên Công chảy ra.
Tần Mục đặt giọt thuỷ tinh thể này vào mi tâm của tượng đất, thôi thúc đạo. pháp, hóa thành một con mắt chui vào giữa hai hàng lông mày của tượng đất.
Thiên Âm nương nương chờ hẳn thi triển Khiên Hồn Dẫn, đợi làm phép xong xuôi, hai người kết hợp, tái tạo hồn phách, chỉ thấy ba hồn của Thiên Công dần dần thành hình.
Hồng Thiên Tôn đứng trong ánh sáng, hình bóng lay động, la lên:
- Mục Thiên Tôn, trong tay ta giữ giấy nợ của ngươi, ngươi còn nợ ta một ân tình đấy!
- Giấy nợ đâu?
Tân Mục vươn tay ra, hỏi.
Hồng Thiên Tôn giật mình, nói:
- Bị nghịch tử Tổ Thần Vương đánh nát rồi.
- Khi nào nhìn thấy giấy nợ thì ta mới nhận. Nếu nói mà không có bằng chứng thì ai cũng có thể tới tìm ta đòi nợ rồi. Tân Mục cong ngón tay búng một cái, hồn phách Hồng Thiên Tôn vỡ tan.
Tân Mục đánh hai hồn khác của Thiên Công vào trong cơ thể tượng đất, tượng đất Thiên Công lập tức có hồn phách, từ từ mở mắt.
Tân Mục cười nói:
- Chúc mừng Thiên Công thoát khỏi Thiên Đạo, khôi phục tự do. Thổ Bá đang chờ ngươi đấy.
Thiên Công vừa được hồi sinh hoạt động thân thể một chút, sức mạnh dồi dào vô tận trong cơ thể lúc trước biến mất, thay vào đó chính là thân thể người thường khiến hắn nhất thời có chút không quen.
Hơn nữa, lúc Tân Mục và Thiên Âm nương nương đang tố hồn cho hắn, tiện thể bổ sung cho hắn một thần hồn, lại tăng thêm bảy phách.
Thân hồn này không phải là thân hồn Hồng Thiên Tôn, mà là hồn do đại đạo Thiên Âm tạo thành, vẫn là một trang giấy trắng, không có chút ý thức nào.
Trước đây hắn là Cổ Thần, chỉ có ba hồn, không có bảy phách, hiện giờ lại có bảy phách khiến hắn có chút tò mò, cũng chưa quen lắm.
Lúc trước hắn là Thần Thánh Tiên Thiên, là Cổ Thần mạnh mẽ nhất, cao cao tại thượng, cho dù là hóa thân cũng tung bay trên trời, rất ít khi xuống đất.
Hiện tại, hai chân hắn đứng trên mặt đất, đạp trên bùn đất, xúc cảm truyền đến từ bàn chân và ngón chân khiến hắn có chút tò mò. Hắn cúi người thò tay vốc lấy một nắm bùn đất giữa hai đầu ngón chân, đặt dưới mũi hít hà mùi vị.